Chương 20

"Anh ơi?" Nhan Tụ cùng Chử Thần đang đứng bên cạnh xe thì đột nhiên có một người đi tới, cười như không cười: "Đúng là chuyện lạ đấy, người em trai này của tôi biến mất hơn nửa năm, thế mà tự tìm cho mình một người anh trai mới rồi."

Chỗ đỗ xe này gần nhau, khi hai người họ đang đỗ xe đối phương cũng đang dừng ở đây, Nhan Tụ với Chử Thần đều không chú ý tới, bây giờ người đi xuống mới biết, vậy mà lại là Nhiêu Chính Kỳ.

Chử Thần cau mày, sắc mặt Nhan Tụ không thay đổi, trong lòng nhanh chóng tính toán.

Cậu thực sự không muốn trở về Nhiêu gia, cũng không thể trở về Nhiêu gia nữa, đừng nói đến phải chịu đựng cơn tức giận của Nhiêu Chính Kỳ, lần này trốn lâu như vậy, để Đậu Gia Trân bắt được thế nào cũng bị mắng té tát.

Tất cả những người trong gia đình ấy không có nổi một người đối xử thật lòng với cậu.

Mà cho đến hiện tại, những ngày ở Chử gia, có thể nói là thuận buồn xuôi gió.

Hắn lập tức quay mặt, trừng mắt với Chử Thần, vừa hỏi: "Đây là ai?"

Nhiêu Chính Kỳ nheo mắt, Chử Thần cũng đơ ra, bị cậu nắm tay nhéo nhéo: "Trước giờ sao chưa từng thấy em nhắc đến với anh?"

Cậu ở một bên dùng khẩu hình điên cuồng đưa ra ám thị: Tôi, Mất, Trí, Nhớ, Rồi!

Chử Thần: "........."

"Nhóc lừa gạt." Nhiêu Chính Kỳ cười nói: "Trốn lâu như vậy, em lại muốn làm trò quỷ gì thế?"

Tai Chử Thần động dộng, vẫn đang nhìn chằm chằm Nhan Tụ, cậu đã đổi khẩu hình: Giúp, Tôi. Cậu, Nói, Được.

Nhiêu Chính Kỳ đi tới vài bước, đưa tay ra kéo Nhan Tụ: "Lại đây, về nhà với anh."

Nhan Tụ kéo tay Chử Thần nắm càng chặt hơn, Chử Thần cuối cùng cũng di chuyển tầm mắt, vung tay hất tay của Nhiêu Chính Kỳ ra, lạnh lùng nói: "Cậu ấy không quen anh."

Nhiêu Chính Kỳ lạnh mặt: "Có quen hay không, tôi cũng là anh nó."

"Bằng chứng đâu?"

"Nó là con nuôi của Nhiêu gia, cậu không phải không biết đấy chứ?"

Nói thật ra, ban đầu Chử Thần cũng không biết. Hồi đó gia cảnh nhà anh không tốt, đối với Nhan Tụ trước giờ chưa từng nhắc đến tình cảnh của gia đình mình cũng có thể đồng cảm sâu sắc. Anh đã quét qua một lượt chuyện bát quái của mấy ngày vừa qua, nhưng tin tức trên mạng không chắc chắn là thật.

Anh không chút lo lắng nói: "Không biết."

"Cậu đang kiếm chuyện có phải không?"

"Coi như là vậy đi."

"Được, nếu đã như vậy, thì tôi tự đến Chử gia đòi người." Hắn ta nhìn Nhan Tụ một cái, cười nhẹ nói: "Anh sẽ xem xem, người "anh trai" này của em có thể bảo vệ em được bao lâu."

Hắn ta đóng cửa xe rời đi, Chử Thần cúi đầu, nhìn ánh mắt Nhan Tụ lại sáng lên: "Chử Thần, ban nãy cậu đẹp trai thật đó."

Chử Thần tách cậu ra, nói: "Cậu không còn liên lạc với họ nữa?"

Nhan Tụ nói: "Mau, mau lên xe, anh ta sẽ đến nhà cậu đấy!"

"Cậu sợ cái gì, chúng ta đã kết hôn rồi, anh ta muốn đòi người đâu có dễ như vậy."

Nhan Tụ ngẩn người: "Cậu....cậu không muốn giấu chuyện chúng ta kết hôn sao?"

"........" Chử Thần xoay người lên xe, nói: "Đương nhiên không phải."

Nhan Tụ cau mày suy nghĩ: "Vậy đến khi đó nói với hắn, tôi mất trí nhớ rồi, không nhớ gì cả....."

"Bịa đặt trốn tránh không phải cách giải quyết."

"Vậy tôi còn làm thế nào được?"

Xe vừa ra khỏi bãi đỗ xe, Chử Thần nhìn thẳng về phía trước, nghiêm túc: "Nếu cậu cần, tôi có thể miễn cưỡng thừa nhận đã hết hôn với cậu."

Nhan Tụ lắc đầu: "Tôi không muốn miễn cưỡng cậu."

Sắc mặt Chử Thần trở nên lạnh lùng, đạp chân ga.

Hai người chân trước vừa mới về đến nhà, chân sau Nhiêu Chính Kỳ đã bước vào cửa, cười nói nhẹ nhàng với Long Thiên Tư và Chử Cao Lương: "Bác Chử, dì Long, đến nhà bất ngờ, làm phiền rồi ạ."

Nhan Tụ ngồi ở phòng khách nhìn hắn, Chử Cao Lương cho người rót trà, mời hắn ngồi xuống, sau khi hàn huyên một hồi, Nhiêu Chính Kỳ từng bước đi vào chuyện chính: "Cháu đến là muốn đón Nhan Tụ về nhà, nó biến mất lâu như vậy, bố mẹ đều nóng lòng lắm rồi, ai mà ngờ được...... vậy mà lại chạy đến Chử gia."

Trong lời nói của Nhiêu Chính Kỳ mặc dù đang trách móc Nhan Tụ, nhưng đồng thời cũng ngầm nói Chử gia không thấu tình đạt lý, con trai của Nhiêu gia ở đây, thế mà cũng không báo được một tin.

Sắc mặt Long Thiên Tư không thay đổi: "Chúng tôi cũng là gần đây mới gặp được thằng bé, nó nói là có một số ký ức không còn nhớ rõ nữa, Nhiêu gia cũng chưa từng nói ra bên ngoài rằng trong nhà vẫn còn một đứa con trai này."

Trong mắt Nhiêu Tu Vĩ và Đậu Gia Trân thì Nhan Tụ chính là nỗi xấu hổ, cộng thêm cả chuyện của Nhan Tĩnh, tự nhiên sẽ không công khai khắp chốn. Nhiêu gia này cùng với Chử gia bình thường cũng không có giao tình gì, chuyện đã thế này, Nhiêu Chính Kỳ quyết định tránh mũi nhọn: "Vậy thì bây giờ Nhiêu gia đã tự mình đến đón người, dì à, ngài xem....."

Nhan Tụ đã từng nói cậu không muốn công khai chuyện của hai người họ, cũng không muốn báo cho ba mẹ biết, Long Thiên Tư trong chốc lát do dự nhìn về phía cậu. Từ khi Nhiêu Chính Kỳ bước vào cửa cậu vẫn không ngừng ăn hoa quả, bây giờ cả một đĩa đã bị cậu ăn gần hết, nhân lúc nhai hoa quả, Nhan Tụ đã đưa ra quyết định.

Về thì về, dù gì thì Nhiêu Chính Kỳ cũng không ăn thịt được cậu.

Vừa muốn mở miệng, bên tai đột nhiên truyền đến giọng nói của Chử Thần: "Cậu ấy đã là người thành niên rồi, có quyền lựa chọn mình đi hay ở."

Nhiêu Chính Kỳ khó chịu, nói với Nhan Tụ: "Ra ngoài lâu vậy rồi, thế nào cũng nên về thăm nhà chứ? Cứ ở lì trong nhà người khác như này sao mà được?"

"Anh mới là người khác." Chử Thần vẫn khó chịu như cũ: "Tôi là bạn đời hợp pháp của cậu ấy."

Sắc mặt Nhiêu Chính Kỳ thay đổi, Nhan Tụ giật mình, "bộp" một cái cầm quyển sổ nhỏ ném trên bàn kính, ưỡn thẳng lưng nói: "Coi nè, giấy hôn thú!"