Chương 24

Bình sinh lần đầu tiên Nhan Tụ cùng người khác chen chúc vào một cái chăn để ngủ, ngủ rồi mới hát hiện vô cùng ấm áp, lúc ngủ siêu thoải mái, có chút không nỡ thức dậy.

Mái tóc mềm mượt dính vào cổ Chử Thần, Nhan Tụ ngủ vừa say vừa sâu, thế là, người ban đầu muốn dậy sớm - Chử Thần, cứ như thế nhìn cậu, rất lâu không động đậy.

Cuối cùng Nhan Tụ cũng tỉnh lại, một mặt mờ mịt ngẩng đầu lên, đôi môi lướt qua hai má của Chử Thần, vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi giấc mộng ngọt ngào.

Chử Thần đẩy cậu ra.

Tuy nói trong phòng ấm áp, nhưng ở trong chăn và bên ngoài vẫn là hai thế giới, Nhan Tụ giật mình, lập tức lê qua cướp chăn.

Chử Thần không tranh giành với cậu, cho nên rất nhanh chăn đã bị Nhan Tụ quấn đi, tức giận đùng đùng lườm anh.

"Chui vào chăn của tôi là muốn làm gì đấy?"

"Rõ ràng là cậu kiên quyết kéo tôi vào mà!"

"Ngụy biện."

"Hôm qua cậu mộng du cứ nhất quyết túm tôi vào! Chăn của tôi cũng bị cậu vứt xuống giường rồi."

"Cậu ỷ vào việc tôi không nhớ gì hết lừa tôi chứ gì."

"......" Nhan Tụ oan ức muốn chết, choàng chăn lên đuổi anh xuống giường: "Là cậu, là cậu, chính là cậu! Không phải do tôi chui vào, chính là cậu! Cậu lôi tôi vào!"

Chử Thần ở cửa phòng dừng bước chân. Không ai có thể phủ nhận nét đẹp của Nhan Tụ, khi khẽ cau mày oan ức, muốn có bao nhiêu đáng thương thì có bấy nhiêu, một khi cậu bày ra cái biểu cảm này, cơ bản là cậu nói cái gì thì chính là cái đó.

Chử Thần là ngoại lệ, trước kia là thế.

"Vậy thì là tôi."

"Vốn dĩ chính là cậu!"

Tâm tình Chử Thần rất tốt gật đầu: "Ừ, là tôi."

........ Cậu rõ ràng chỉ là đang dỗ tôi thôi!

Cơn thịnh nộ của Nhan Tụ kéo dài được ba giây, Chử Thần đột nhiên đưa tay ra, nhẹ nhàng vỗ đầu cậu hai cái.

"......?"

"......!"

Nhan Tụ bùng nổ: "Vỗ cái gì? Đầu đàn ông eo đàn bà chỉ được nhìn chứ không được sờ có biết không hả? !"

Nhan Tụ có tính gắt ngủ, sáng sớm bị người ta làm cho ấm ức muốn chết, đợi đến khi đánh răng rửa mặt xong mới bình tĩnh lại. Nhất định phải mua một cái còi, hoặc là thiết bị cảnh báo có sói, nếu không được nữa, cậu cũng phải lấy một cái chậu sắt đặt ở trên đầu giường, có mộng du nữa là dọa anh tỉnh dậy! Xem coi anh còn không thừa nhận thế nào!

Cậu quyết định xong rồi đi xuống nhà, nghe thấy Long Thiên Tư nói: "Hôm nay tâm trạng của Thần Thần không tồi ha?"

Đúng là mẹ ruột, không biết làm thế nào để nhìn ra tâm trạng không tồi từ cái khuôn mặt lạnh lùng không cảm xúc đó.

"Sơn Yêu hôm qua ngủ không ngon hả con?"

Nhan Tụ phồng má muốn oán trách, sau đó lại cảm thấy tức giận vì loại chuyện này quá ấu trĩ, thế nên nói: "Hôm qua ở trên giường Chử Thần đã đánh con một trận."

Bé con đang được Chử Thần ôm đút sữa, khuôn mặt của nhóc con vẫn chưa to bằng lòng bàn tay, nhắm mắt không ngừng mυ"ŧ sữa, quả nhiên ăn trời sinh đã biết.

Nhan Tụ nhìn thấy nhóc, trong tim tức thì mềm nhũn: "Nếu như lúc nào cũng có thể nhìn thấy con thì tốt rồi."

"Cậu có thể nghỉ ngơi nhiều chút, đợi qua hai năm, con có thể nhớ được rồi thì quay lại làm việc."

Cậu quả nhiên là muốn có con của tôi! !

Trong lòng Nhan Tụ cảnh giác: "Năm sau tôi ra ngoài đi làm luôn."

Chử Thần cau mày: "Tiền trong nhà đủ cho cậu tiêu, cứ cho là không làm gì...."

"Tôi biết ngay cậu không có ý tốt mà!" Nhan Tụ ngắt lời anh, nói: "Con trai là của tôi, của tôi!"

Buổi tối hôm đó, Chử gia quả thật náo nhiệt, Nhan Tụ lần đầu tiên biết Chử Thần vậy mà có tới bốn ông cậu, còn có bốn người cô, con cháu đến nhà làm toàn bộ phòng khách đều tưng bừng, Long Thiên Tư chắc đã.......nói qua, nên không có ai nhắc đến chuyện bé con được sinh ra như thế nào. Sự chú ý của mấy người phụ nữ đều đặt trên người bé con, đàn ông đang bàn công việc, sự nghiệp, anh em cùng thế hệ với Chử Thần đã kéo bàn ra bắt đầu đánh bài, Nhan Tụ vừa khéo cùng một bàn với Long Thắng Dương, người ta không ngừng nhìn trộm cậu, nhìn đến độ Nhan Tụ có hơi ngại ngùng, tận cho đến khi Chử Thần mở miệng: "Đẹp không?"

"Đẹp."

"Chút nữa tôi tìm một cái dụng cụ căng mắt, trói chú ở trên ghế trong phòng ngủ của chúng tôi, cho cậu nhìn ba ngày ba đêm."

Long Thắng Dương không dám nhìn nữa, anh em họ của hắn phì cười, nhỏ giọng xem thường hắn: "Chị dâu mà cậu cũng dám nhìn nhiệt tình như thế, đáng đời!"

Nhan Tụ khù khụ: "Chơi xong ván này tôi đi nghỉ ngơi."

Cậu vốn dĩ không muốn xuống dưới nhà, nhưng hôm nay họ hàng đều đến đông đủ, không lộ mặt thì quá không biết điều, coi như là đã cho Chử Thần mặt mũi.

Chử Thần "ừm" một tiếng. Nhan Tụ rời khỏi bàn, số tiền bị thua mất cũng là Chử Thần trả, cậu lên lầu đóng cửa, trong phòng yên tĩnh lại, nghĩ đến sự huyên náo ban nãy, có chút cô độc.

Quên ôm bé cưng lên đây chơi rồi.

Cửa đột nhiên bị mở ra, Nhan Tụ đơ người: "Sao cậu cũng lên đây......"

"Ngày mai đưa cậu đến Nhiêu gia, phải có đủ tinh thần."

Trong lòng Nhan Tụ nhẹ nhõm hẳn, cậu còn tưởng rằng Chử Thần chắc là quên rồi. Nếu như vậy, ngày mai cậu phải một mình đến đó, không biết là sẽ bị Đậu Gia Trân mắng thành cái dạng gì.