Chương 6

"Không phải cậu có thói quen tắt điện thoại vào buổi tối sao?"

"Từ bây giờ bắt đầu mở 24/24."

"Không nhìn ra cậu còn hiểu chuyện lấy ơn báo oán nha, thú vị thật."

Chử Thần cười một cái, có chút sững sờ. Khi Chử Thần rời đi, Nhan Tụ đứng lên, nói: "Cậu cẩn thận nhé."

"Hả?"

"Người theo dõi tôi không phải paparazzi, tôi không biết là người như thế nào."

Chử Thần trầm mặc suy tư trong phút chốc, gật đầu nói: "Nghỉ ngơi sớm đi."

Chử Thần vừa đi, Nhan Tụ đã một hơi dài nôn hết thức ăn ra ngoài. Cậu thật sự không quen nói chuyện như một người bạn với Chử Thần như thế này, làm tổn thương nhau vẫn hợp với họ hơn.

Điện thoại vang lên, Nhan Tụ quay mặt nhìn một cái, ánh mắt thâm trầm.

Nhiêu Chính Kỳ.

Kể từ khi cậu theo Đậu Gia Trân gả vào nhà họ Nhiêu, tên này vẫn luôn âm hồn bất tán, ban đầu Nhan Tụ chỉ cảm thấy hắn là tên đạo đức giả, có điều đối phương dù sao cũng là anh trai trên danh nghĩa của cậu, có thể sống hòa hợp với Nhan Tụ đã là đủ rồi. Mãi cho đến tám tháng trước, cậu mới biết trong lòng người anh trai này vậy mà có ý nghĩ bẩn thỉu đến vậy....

Tay Nhan Tụ đặt ở trên bụng, môi mím chặt.

Nếu như ngày đó không phải vừa khéo Chử Thần cũng ở khách sạn Hồng Đằng, lại vừa khéo đυ.ng phải mình ở cửa phòng, vậy thì trong bụng này rất có thể là của người anh trai kia rồi.

Xảy ra quan hệ cùng với Chử Thần khiến cậu tức giận, nhưng nếu như là Nhiêu Chính Kỳ thì chính là ghê tởm.

Sau khi Nhan Tụ đổi số điện thoại, chỉ từng liên lạc với một người. Trước khi hạ quyết tâm đi tìm Chử Thần xin giúp đỡ, cậu nôn đến mức trời đất mù mịt, không tỉnh táo mà nhận điện thoại của Đậu Gia Trân. Đậu Gia Trân dù sao cũng là mẹ ruột của cậu, hỏi mấy câu mà không thấy bên kia trả lời, lập tức nhạy cảm, hỏi: "Là Sơn Yêu phải không?"

Hồi nhỏ Nhan Tụ viết chữ không liền mạch, viết tên của mình giống hệt cụm "Nghiêm Trang Sơn Từ", biệt danh cứ thế mà ra đời.

Cậu biết rất rõ một khi nói mọi chuyện cho Đậu Gia Trân, thì cha con nhà họ Nhiêu chắc chắn sẽ biết được, cho nên Nhan Tụ không nói một lời mà cúp máy.

Sau này Nhan Tụ biết mình đã đưa ra một quyết định sai lầm. Nhiêu Chình Kỳ trước giờ luôn để tâm đến việc của cậu, mà Đậu Gia Trân bởi vì mang theo con riêng gả vào nhà họ Nhiêu, trong suy nghĩ luôn muốn làm hài lòng cha con bọn họ, cho nên số điện thoại mới rơi vào tay Nhiêu Chính Kỳ, đây là chuyện đã đự đoán được trước.

Đây cũng là một trong những lý do vì sao cậu đột nhiên đến tìm Chử Thần gấp đến vậy.

Cậu tuyệt đối không thể mang cái bụng to rồi bị Nhiêu Chính Kỳ bắt gặp được.

Nhan Tụ suy nghĩ rồi dần dần ngủ thϊếp đi, trong lúc mơ màng thì đột nhiên nghe thấy có tiếng người gõ cửa, cậu lập tức ngồi dậy vểnh tai lên nghe ngóng, đưa tay với lấy điện thoại xác nhận vẫn còn pin.

Tiếp đó cậu lần mò trong bóng tối đi đến trước cửa, qua mắt mèo nhìn ra bên ngoài, là hai người đàn ông lạ mặt mặc áo bành tô.

Đầu thuốc lá phát sáng trong bóng tối của hành lang, giống như mắt quỷ vậy. Tay nắm cửa thi thoảng lại đột nhiên phát ra tiếng lạch cạch, đối phương im lặng chơi đùa thứ gì đó. Nhan Tụ nín thở, nhanh chóng lùi lại đến trước cửa sổ.

Cậu tưởng rằng mình bị paparazzi theo dõi, vậy mà lại sai, từ khi cậu biết bản thân mang thai liền phát hiện nhất cử nhất động của mình đều bị người khác giám sát, cậu không cho bất cứ ai vào trong nhà, bất kể là chung cư riêng hay khách sạn, bảo an luôn là tốt nhất, ra ngoài cũng không đi đến nơi hẻo lánh, mỗi giây mỗi phút đều để ý. Trong đầu của Nhan Tụ luôn luôn phát ra hồi chuông cảnh báo, cho rằng hai người này rất không bình thường.

Nhưng đến gõ cửa quang minh chính đại như thế này, vẫn là lần đầu tiên.

Cậu nhanh chóng nhớ đến tên của khách sạn này, Chử Thần là người coi trọng thể diện, chọn khách sạn cho cậu hắn là chỗ tốt nhất ở nơi này, trong nước cũng tính là có tiếng tăm, không thể để người khác tùy ý đi vào bắt cóc khách hàng được đâu nhỉ?

Trong lòng cậu tính đến trường hợp xấu nhất, gọi điện cho lễ tân nói rõ tình hình của mình trước, giọng điệu nghiêm khắc bắt buộc họ phải lập tức phái người lên kiểm tra, lễ tân đồng ý ngay.

Sau khi cúp máy, cậu lập tức liên lạc với Chử Thần: "Nếu như ngày mai không thấy tôi, nhớ báo cảnh sát."

Ba giây sau, Chử Thần gọi điện thoại đến: "Sao thế?"

Nhan Tụ ngắn gọn thuật lại tình hình cho anh, Chử Thần nói: "Bây giờ tôi qua đó tìm cậu, không được cúp máy."

Nhan Tụ nắm chặt điện thoại, tập trung tinh thần vào mắt mèo thì phát hiện bảo an của khách sạn đang nói gì đó với hai người kia, đối phương liên tục khoát tay rồi cười, Nhan Tụ chẳng cần nghe cũng biết nhất định là bọn họ soạn ra mấy câu nói dối vụng về như tìm nhầm phòng.

Bảo an đuổi thẳng hai người kia đi, đến gần máy truyền âm ở cửa phòng nói: "Người đã đi rồi, ngài yên tâm nghỉ ngơi, có chuyện gì thì báo ngay cho chúng tôi."

Nhan Tụ ngắn gọn nói cảm ơn, tạm thời đặt lại nửa quả tim quay về trong bụng.

Bụng cậu bây giờ to rồi, nhìn ai cũng thấy có tâm cơ, ngày tháng trôi qua cứ phải nơm nớp lo sợ, gặp phải loại chuyện này không thể không phòng bị được, thà phiền hà thêm chút cũng không thể cẩu thả.

Qua khoảng ba mươi phút sau, Chử Thần gió bụi dặm trường gõ cửa phòng cậu, sau khi Nhan Tụ nhìn thấy hắn, nửa quả tim còn lại cũng quay về trong bụng, Chử Thần cau mày mở cửa ra, nói: "Bọn họ rốt cuộc là muốn làm gì?"

"Không biết." Nhan Tụ chắc nịch nói: "Nhưng khẳng định là không có chuyện gì tốt."

Chử Thần không nói gì, tâm tình có hơi phức tạp: "Được rồi, cậu ngủ đi, tôi trông cậu."

Nhan Tụ nói: "Vậy nếu cậu ra ngoài thì nói tôi một tiếng nhé."

Tâm tình của Chử Thần càng phức tạp hơn, phỏng chừng là cảm thấy mình bị lừa đến đây để làm người gác cửa, không vui nói: "Biết rồi."

Nhan Tụ thấy hắn như vậy, trong lòng cũng không thoải mái, cậu nằm trên giường một lúc, lại ngồi dậy nói: "Tôi cũng không muốn làm phiền cậu đâu."

"Cậu đã làm phiền rồi đây."

"Hay là, tôi chia một nửa giường cho cậu nhé?"

Chử Thần đứng dậy từ ghế sofa, nhìn cậu một hồi, lần nữa nằm xuống, lạnh lùng nói: "Tôi không làm chuyện vô lương tâm đó."

Nhan Tụ: "?"

"Còn chưa sinh ra đã cho người ta đội mũ xanh rồi, xui tám đời mới ngủ phải cậu."

____________________

Tác giả có lời muốn nói:

Chử Thần: Tuyệt đối cho bản thân đội mũ xanh.

Nhan Tụ: Cậu là đồ xàm xí.