Chương 7: Gặp lại (2)

Editor: AkiDtt

Vương Tiểu Hoa vừa trông thấy Nam Hạo, cậu theo bản năng muốn bỏ chạy.

Cậu vốn cứ tưởng rằng chuyện xảy ra lần đó chỉ là sự nhầm lẫn, là một sự cố thôi vì dù sao sau này cũng sẽ không còn qua lại gì với người đàn ông này nữa.

Nhưng lại không ngờ được là, cậu đã chuyển tới thành phố A này rồi thế mà vẫn có thể gặp được cái người này.

Mà Nam Hạo cũng không nghĩ tới, vậy mà hắn lại có thể dễ dàng gặp lại được cậu ở đây.

Chủ yếu cũng là do Nam Hạo nghe thấy em trai mình bảo muốn cùng bạn cùng phòng đi ăn tối với nhau, lại trông thấy bên ngoài trời đã khá tối, hắn sợ kẻ kia vẫn còn đang tơ tưởng đến em trai bảo bối của hắn nên cảm thấy không yên tâm cho lắm, liền chủ động tự mình lái xe đưa đón em trai của mình.

Không ngờ lại có thể gặp lại Vương Tiểu Hoa ở chỗ này.

Vừa trông thấy Vương Tiểu Hoa xoay người muốn chạy, lại nghĩ đến chuyện lần trước cậu bỏ đi không lời từ biệt đã thế còn để lại 362 tệ lẻ 5 xu, hắn đột nhiên muốn bốc hoả.

“Muốn chạy? Có tin tôi đánh gãy chân cậu hay không hả!”

Nắm chặt lấy cổ tay của cậu, Nam Hạo vẻ mặt thâm trầm nhìn chằm chằm vào cậu.

Bên dưới khuôn mặt đẹp trai đó lại toát lên vẻ lạnh lùng u ám cùng tức giận. Cho dù nhiệt độ hiện tại cũng được coi là khá cao, nhưng Vương Tiểu Hoa vẫn cảm thấy sống lưng phía sau vô cùng ớn lạnh.

Bây giờ nghe thấy lời đối phương nói, trong lòng cậu nhịn không được cảm thấy chết khϊếp.

Nhất là cái dáng vẻ như đang muốn ăn tươi nuốt sống cậu của Nam Hạo doạ cho cậu – một kẻ trời sinh nhát gan, hai chân run đến không ngừng được.

Ở trong lòng Vương Hiểu Hoa, Nam Hạo trông không khác gì những kẻ xấu xa trong phim truyền hình.

Còn cậu chính là những tiểu thư sinh yếu đuối đáng thương, hai tay mềm yếu trói gà không chặt.

Sự lối lặp đáng sợ này khiến Vương Tiểu Hoa càng thêm sợ hãi.

Cũng do quá sợ hãi, nên Vương Tiểu Hoa không nhịn được liền khóc òa lên: “Anh có thể đừng đánh gãy chân tôi được không? Tôi, tôi sợ đau lắm.”

Vừa nói, trong âm giọng còn mang theo một chút sợ hãi yếu đuối ở trong.

Trên khuôn mặt chỉ to bằng lòng bàn tay lại bị ngước mắt làm cho ướt nhẹp, đôi mắt hạnh nhân tràn ngập hơi nước, bên trong lộ ra vẻ kinh hoảng cùng sợ hãi.

Như thể là bị Nam Hạo nắm chặt đến vô cùng đau lớn, cậu vừa cố gắng nhịn lại cơn đau, vừa không ngừng tìm cách thoát ra.

Mà Nam Hạo nắm lấy cổ tay này của cậu, trong lòng không khỏi cảm thán.

Cổ tay này cũng quá là mảnh mai rồi đi, đã thế sắc mặt của cậu lại cực kì nhợt nhạt, không khỏi khiến hắn cảm thấy nghi ngờ, lẽ nào mấy hôm nay cậu không ăn cơm sao.

Cố gắng kiềm chế lại lửa giận trong lòng, Nam Hạo lạnh lùng nói: “Tới một nơi yên tĩnh, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”

Nghe vậy, Vương Tiểu Hoa vô cùng uỷ khuất nước mắt lưng tròng nhìn hắn.

Vừa chạm vào đôi mắt tức giận của hắn, môi cậu khẽ phát run.

Cậu không khỏi nghĩ đến những tin tức hay thấy trên tivi, như là rất nhiều người “vô tình” xảy ra tại nạn ngoài ý muốn ở những nơi yên tĩnh vắng người.

Lại nghĩ đến những lời nói của người đàn ông này lúc nãy, cậu lại càng thêm sợ hãi, sắc mặt lại tái nhợt đi thêm vài phần.

Nam Hạo trông thấy sắc mặt của cậu càng ngày càng kém, lửa giận trong lòng cũng theo đó mà tăng lên.

Mặc dù hắn cũng không biết rốt cuộc bản thân mình đang tức giận cái gì, nhưng vừa trông thấy đối phương không biết quý trọng bản thân mình như vậy, bàn tay đang nắm lấy cổ tay cậu trong tiềm thức càng siết lại càng mạnh hơn.

Rốt cuộc thì Vương Tiểu Hoa bị siết đau đành phải kêu lên.

Nghe thấy tiếng kêu của cậu, Nam Hạo sửng sốt một chút, nhanh chóng thả tay cậu ra.

“Anh, anh làm gì đấy, cậu ấy là bạn em mà!”

Nghe thấy Nam Thân nói, Nam Hạo không khỏi bình tĩnh lại, lại trông thấy trên trán cậu lấm tấm mồ hôi, lúc này hắn mới nhận ra rằng vừa rồi bản thân mình có hơi mạnh tay.

Làn da của Vương Tiểu Hoa rất mong manh, ngày thường chỉ cần cậu bị đυ.ng nhẹ một chút thôi cũng sẽ bị lưu lại vết đỏ, trong một thời gian ngắn sẽ không thể hoàn toàn biến mất ngay.

Mà hiện giờ Nam Hạo lại mạnh tay như vậy, nguyên bản cổ tay mảnh khảnh trắng như tuyết lại hiện lên từng mảng xanh xanh tím tím trông cực kì đáng sợ.

Dáng vẻ Vương Tiểu Hoa bị bắt nạt, vô cùng uỷ uỷ khuất khuất không biết đã khiến cho bao nhiêu người cảm thấy đau lòng.

Trông thấy những vệt xanh tím trên cổ tay cậu, Nam Thân không khỏi giật mình, anh không ngờ được là anh trai của mình lại có thể ra tay tàn nhẫn như vậy.

Nam Hạo vươn tay muốn xem xem, nhưng lại bắt gặp ánh mắt run rẩy của Vương Tiểu Hoa, trong lòng không khỏi cảm thấy chua xót.

Cậu đang sợ hắn sao.

Điểu chỉnh lại trạng thái một chút, Nam Hạo lại trở về vẻ thờ ơ ban đầu.

“Nếu cậu cảm thấy lo lắng, vậy chúng ta đến nhà hàng bên cạnh tiệm lẩu này, ở đó có phòng riêng, hơn nữa ở đó người đến người đi rất đông, như thế sẽ không cần lo lắng tôi sẽ làm gì cậu.”

Vương Tiểu Hoa do dự một chút, cắn cắn môi, nhưng vẫn từ chối, cậu nói: “Hai, hai chúng ta không có gì để nói cả.”

Nghĩ lại dáng vẻ khi mình tỉnh lại ngày hôm đó, Vương Tiểu Hoa liền theo bản năng muốn từ chối người đàn ông đang đứng trước mặt này.

Cậu không muốn ở chung một chỗ với người này thêm một lần nào nữa đâu.

Hiện tại Vương Tiểu Hoa rất muốn chạy.

Chạy thật xa thật xa, tốt nhất là vĩnh viễn đừng bao giờ gặp lại người đàn ông này nữa.

Nhưng chỉ cần nghĩ đến lời mà hắn vừa nói khi nãy, Vương Tiểu Hoa rất sợ hắn sẽ thực sự đáng gãy chân của cậu mất.

Chủ yếu cũng là do cái khí tức trên người Nam Hạo quá mạnh, khiến cho động vật ăn cỏ thỏ con Vương Tiểu Hoa cảm thấy vô cùng nguy hiểm khi đến gần.

Cậu cũng hiểu được rằng, ở trước mặt người đàn ông này tốt nhất là không nên trêu chọc gì hắn cả.

Nam Hạo nhìn Vương Tiểu Hoa đang cúi đầu, hừ lạnh một tiếng.

Mà tiếng hừ lại lại khiến Vương Tiểu Hoa cảm thấy bản thân mình giống như đang chuẩn bị ra trận tới nơi vậy.

Nam Hạo cúi xuống nói bên tai cậu: “Nếu như vẫn không chịu đồng ý, tôi cũng không ngại nói cho tất cả mọi người cùng biết đêm đó cậu nhiệt tình như thế nào đâu.”

Nói xong, hắn còn cố ý thổi một hơi bên lỗ tai cậu.

Vương Tiểu Hoa ngẩng đầu, hai má ửng hồng xấu hổ cùng tức giận, thở phì phì nói: “Đồ xấu xa, rõ ràng là anh bắt nạt tôi, tôi…”

“Tôi bắt nạt cậu? Ai nói? Rõ ràng đêm hôm đó là do cậu tự chủ động.”

Tuy rằng là bởi vì uống say, Nam Hạo thầm bổ sung ở trong lòng.

Nhưng Vương Tiểu Hoa lại hoàn toàn không biết gì cả, nhất là mọi chuyện xảy ra vào đêm hôm đó cậu căn bản nhớ không ra, trong đầu ngoài những mảnh vụn kí ức ra thì chẳng còn lại gì hết.

Nghĩ đến việc bản thân đã uống say lại còn chủ động đi câu dẫn người khác, khiến Vương Hiểu Hoa trước nay vẫn luôn là một bé ngoan không khỏi cảm thấy tức giận cùng xấu hổ.

“Đồ xấu xa, anh nói bậy, tôi mới không có như thế!”

“Có hay không, cậu tới liền biết.”

Nói xong, Nam Hạo liền nhấc chân đi thẳng đến nhà hàng bên cạnh tiệm lẩu, đồng thời gửi một tin nhắn cho tài xế.

Vương Tiểu Hoa vẫn hơi hơi do dự một chút, dậm dậm chân tại chỗ, cuối cùng vẫn lựa chọn chạy theo.

Nam Thân nghĩ lại những chuyện anh trai mình vừa làm với Vương Tiểu Hoa, anh cảm thấy hơi hơi lo lắng, định đi theo hai người.

Anh biết anh trai của mình là dạng người như thế nào, căn bản không phải đối tượng mà một người mềm mại yếu đuối như Vương Tiểu Hoa có thể trêu chọc được.

Mà lúc này Nam Hạo quay đầu lại nhìn anh một cái, trong mắt tràn đầy cảnh cáo.

Cuối cùng Nam Thân cũng không có đi theo hai người họ tiến vào nữa, anh lựa chọn đứng đợi ngoài cửa, để nếu có xảy ra chuyện gì thì anh còn tới kịp lúc.

Nhưng đợi sau khi Nam Thân bình tĩnh trở lại, anh bắt đầu lẩm bẩm trong lòng.

Tại sao mà Vương Tiểu Hoa lại có thể quen được anh trai của mình, hơn nữa trông hai người họ có vẻ không phải chỉ là quen biết thông thường, mà giống như đã từng xảy ra chuyện gì đó nữa.

Nam Hạo vừa bước vào phòng riêng thì Vương Tiểu Hoa phía sau cũng theo kịp.

Bởi vì vẫn còn cảm thấy sợ hắn, nên cậu chọn vị trí ngay gần cửa cách xa chỗ của Nam Hạo nhất.

Nam Hạo vẫn vờ như không phát hiện ra, hắn vẫn điềm tĩnh mở menu ra chọn món ăn.

“Ăn được cay không?”

“Ah?”

“Lên một phần lẩu uyên ương, rồi còn…”

Sau khi gọi liên tiếp hơn chục món ăn, Nam Hạo mới đặt thực đơn xuống, ý bảo người phục vụ nhanh đi chuẩn bị.

Nhìn người đàn ông vừa vào liền gọi phát hơn mười món ăn, Vương Tiểu Hoa vô cùng rối rắm, nhỏ giọng nói: “Tôi không có đói mà.”

“À, tôi đói.”

Vương Tiểu Hoa đột nhiên có một loại cảm giác tự mình đa tình, ngồi ở chỗ này thật quá xấu hổ mà.

Liếc nhìn thấy Vương Tiểu Hoa đang xấu hổ, khóe miệng Nam Hạo hơi hơi nhếch lên, ngay cả đến bản thân hắn cũng không chú ý tới.

Đối với Vương Tiểu Hoa, cảm giác bức bách khó chịu khi ở cùng một chỗ với Nam Hạo phải bằng một năm cậu chịu được mất.

Đối mặt với một người đàn ông có khí tức mạnh mẽ như vậy, Vương Tiểu Hoa ngoại trừ cúi đầu ra thì hai tay vẫn ngoan ngoãn đặt trên đầu gối, trông giống như một học sinh đang được huấn luyện ngoài vậy.

Cũng chỉ dám thầm mắng Nam Hạo ở trong lòng là đồ xấu xa mà thôi.

Tuy rằng quanh đi quẩn lại mãi cậu vẫn chỉ biết mắng mỗi câu này.

Một lúc sau, người phục vụ gõ cửa, đẩy một đống lớn đồ ăn bước vào.

Điều này làm cho Vương Tiểu Hoa thầm thở phào một hơi, bầu không khí vừa rồi quá mức áp lực, khiến cho cậu nghẹn một bụng khí không dám thở ra.

Sau khi giúp Vương Tiểu Hoa dọn bộ đồ ăn, người phục vụ chúc quý khách ăn ngon miệng xong liền lui ra ngoài.

Vương Tiểu Hoa trộm ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn người đàn ông đang ngồi đối diện.

Từ khi hai người họ bước vào đây cho tới nay cũng không có giao tiếp gì nhiều lắm, ngoại trừ một lần duy nhất đó là khi người đàn ông trước mặt này hỏi cậu có ăn được cay hay không.

Cuối cùng, vẫn là Vương Tiểu Hoa nhịn không nổi nữa.

Lại cộng thêm việc cậu không ngửi được cái mùi lẩu nồng nặc ở trong phòng, bắt đầu cảm thấy buồn nôn.

Vương Tiểu Hoa thè lưỡi, nhẹ nhàng liếʍ liếʍ đôi môi khô khốc của mình: “Anh…”

Nam Hạo dùng đũa gắp một miếng thịt cừu đã nhúng chín cho vào bát của cậu.

“Ăn đi.”

Hả? Vương Hiểu Hoa trừng to hai mắt, nhìn miếng thịt cừu do dính nước lẩu mà trở nên óng ánh đỏ hồng trong bát, cậu không hiểu rốt cuộc đối phương đang có ý gì.

Nam Hạo cũng chẳng thèm quan tâm cậu đang nghĩ gì trong đầu, chỉ cần nhìn đến thân thể gầy yếu dưới lớp quần áo kia liền cảm thấy có chút không được thoải mái.

Sau khi gắp thêm một vài món khác cho Vương Tiểu Hoa, lúc này Vương Tiểu Hoa cuối cùng cũng hiểu rõ ý đồ của hắn.

Đây là muốn cho cậu ăn sao?!

Nhưng nhìn đống thức ăn trong bát, vốn dĩ đều là mùi thơm nồng của thức ăn, nhưng khi cậu ngửi vào lại luôn cảm thấy buồn nôn.

Vương Tiểu Hoa cố miễn cưỡng chính mình không được nôn ra, bất đắc dĩ nhỏ giọng đáp: “Tôi không có khẩu vị nên sẽ không ăn đâu.”

Nam Hạo nhíu nhíu mày, vừa định nói gì đó thì đột nhiên sắc mặt Vương Tiểu Hoa ở đối diện thay đổi, rốt cuộc thì cậu vẫn là không nhịn được nữa, liền đứng dậy chạy về phía nhà vệ sinh.

Nôn ~

Tựa người vào bồn rửa tay, Vương Tiểu Hoa có cảm giác bụng của mình như sóng cuộn biển gào vậy, hoàn toàn không ngăn nổi cảm giác ghê tởm khiến cậu không ngừng nôn khan.

Nam Hạo nhìn thấy cậu như vậy, sắc mặt cũng thập phần khó coi.

“Sao lại thế này?!”

Phản ứng của Vương Tiểu Hoa thật sự quá mãnh liệt, khiến hắn không thể không nghi ngờ liệu có phải cậu đang bị bệnh hay không.

Nhưng lại nghĩ tới thân thể quá mức gầy gò của đối phương, lại còn cộng thêm cả sắc mặt kém hơn hẳn người bình thường.

Trông thấy cậu không còn nôn khan nữa, Nam Hạo trực tiếp đỡ lấy cậu nói: “Đi, đi bệnh viện.”

Nói xong, không đợi Vương Tiểu Hoa mở miệng cự tuyệt liền trực tiếp chặn ngang bế cậu lên, nhanh chóng tính tiền liền một mạch đi ra ngoài.

Vừa ra khỏi cửa liền gặp được bác tài xế vừa từ hiệu thuốc đi tới, nhận lấy túi thuốc, Nam Hạo liền nói: “Bệnh viện.”

“Đi tới chỗ của Đặng bá bá.”

Tài xế nhìn thấy trong l*иg ngực của chủ tịch nhà mình đang ôm một cậu thiếu niên, trông đối phương có vẻ khá yếu ớt liền cũng không dám chậm trễ nữa.

Đợi hai người họ lên xe liền chạy nhanh tới nơi đã chọn.

Còn Nam Thân đang đứng ở cửa tiệm lẩu vẫn còn chưa kịp định thần lại.

Trong xe, nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt của cậu, Nam Hạo không khỏi nhíu mày.

Hắn lấy điện thoại ra, gọi đi bằng chính số riêng của mình, vừa gọi bàn tay to của hắn cũng không ngừng xoa bóp đầu cho cậu.

Bởi vì đã nhận được điện thoại của hắn từ trước, nên bệnh viện đã chuẩn bị xong mọi thứ.

Khi Nam Hạo ôm Vương Tiểu Hoa tiến vào bệnh viện, chào đón hai người là một bác sĩ già khoác áo màu trắng tiến về phía hai người.

Trông thấy cảnh tượng này, trên mặt ông thoáng hơi kinh ngạc một chút.

“Đỡ cậu ấy nằm xuống, để tôi kiểm tra một lượt trước xem sao.”

Nam Hạo gật gật đầu, bác sĩ già trước mặt này đã có giao tình với Nam gia nhà bọn họ mấy chục năm nay rồi.

Hơn nữa, ông còn là người nhìn hắn từ nhỏ cho tới lớn, trước đây nếu hắn có bị bệnh, cũng đều là Đặng bá bá đến khám cho hắn.

Thời gian chờ đợi để kiểm tra trôi qua rất lâu, Nam Hạo nhíu chặt mày mặt mũi âm trầm, xung quanh là mấy vị lãnh đạo của bệnh viện, họ vẫn luôn ở bên cạnh an ủi hắn.

Sau khi biết tin Nam đại thiếu gia kiêm chủ tịch tập đoàn An Tú tự mình tới đây, đã thế còn đem theo một cậu nhóc, nghe thấy thế rồi thì làm sao mà bọn họ có thể ngồi yên được nữa.

Nhưng hiện tại Nam Hạo đang rất phiền muộn, không hề quan tâm đến bọn họ chút nào.

Một lúc sau, Đặng bá bá cuối cùng cũng ra, ông cau mày nhìn Nam Hạo như muốn nói lại thôi.

Lộp bộp, trông thấy Đặng bá bá nhìn mình như vậy, Nam Hạo cứ nghĩ bệnh tình của cậu rất nghiêm trọng, cả người bỗng nhiên nổi lên một trận đau lòng khó nói nên lời.

Đặng bá bá trông thấy hắn đang hiểu lầm, liền vội nói: “Bệnh nhân không sao, nhưng…”

Cuối cùng, ông đành phải bảo Nam Hạo một mình tới.

Chính bản thân Đặng bá bá cũng cảm thấy chuyện này quá mức khó tin, nhưng ông đã kiểm tra đi kiểm tra lại rất nhiều lần rồi, kết quả vẫn luôn cho ra một đáp án giống nhau.

Cuối cùng ông vẫn lựa chọn sẽ nói cho hắn biết.

“Cậu ấy mang thai, hơn một tháng rồi.”