Chương 51

Y tá ma: "......"

Là sao vậy ba?

Hình như... cầm nhầm kịch bản rồi!

Cuối cùng thì y tá ma không chịu nổi Dư Duy đang phát khùng phát điên đấu đá loạn xì nhặng kia nữa, ả lết chiếc cưa điện khổng lồ dịch sang một bên.

Dư Duy chỉ lo chạy thẳng về phía trước, bên tai giờ chỉ toàn là tiếng gió ù ù. Anh không dám nhìn vào mặt ả y tá ma, chỉ sợ nhìn chút thôi sẽ khiến công sức dồn hết lòng dũng cảm thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ mất..

Anh vọt thẳng vào bên trong phòng sắt. Xung quanh căn phòng dán đầy bùa vàng rách nát dính đầy máu, ánh đèn tăm tối nhàn nhạt ánh đỏ sậm như máu tươi, giữa phòng là một chiếc quan tài đầy lỗ.

Đến gần chút thì có thể thấy Ôn Biệt Yến đang giãy giụa đẩy nắp quan tài ra nhưng không nổi

Sau khi Ôn Biệt Yến bị đám thây ma này kéo đi, chúng dẫn cậu đến một căn phòng u ám nào đó nhét thẳng vào trong chiếc quan tài này.

Hình như cậu là người duy nhất ở trong này, không khí tĩnh lặng không chút tiếng động, chắc canh chẳng có ai đến để giúp cậu cả.

Ván quan tài đã cũ nát nhưng lại chẳng hề nhẹ chút nào, cộng thêm lực cản từ việc đẩy từ trong ra ngoài khiến cậu tốn công phí sức nửa ngày cũng chẳng làm nó nhúc nhích được tẹo nào.

...... Thôi được rồi.

Cậu thầm cảm thán rằng chú hai của Tiền Húy chắc hẳn đã tốn nhiều công sức và tiền bạc lắm mới tạo ra được cái nhà ma quái quỷ này, sau đó buông thõng tay xuống chuẩn bị đẩy nắp lần hai.

Ôn Biệt Yến vừa mới chạm tay lên mặt ván thì nắp quan tài đã bị ai đó đột ngột xốc lên

Ánh sáng đỏ sậm phả thẳng vào mắt cậu

Ôn Biệt Yến híp híp mắt, vừa mới chống tay ngồi dậy cái đã bị người ta ôm chặt vào lòng

Hơi thở quen thuộc này, cậu chẳng cần nhìn cũng biết người ôm cậu mãi không chịu buông ra là ai

"Anh ơi."

Cậu không hề giãy giụa, ngược lại còn đưa tay ra ôm chặt lấy thiếu niên kia. Ánh đèn kì quái trong phòng gợi lên cảm giác như Ôn Biệt Yến vừa mới chết đi sống lại vậy.

"Em có sao không? Có sợ không? Mấy con thây ma kia có làm gì em không? Tên đầu lâu mồm đầy máu có tới đây không? Con ả y tá ma cầm cưa điện có dọa sợ em không?"

Dư Duy càng siết chặt tay cậu hơn, sợ đến mức nói gì cũng không biết, quanh đi quẩn lại một hồi rồi thành ra kể lể xem việc mình bao nhiêu yêu ma quỷ quái trên đường tới đây.

"Không có, em không gặp được ai hết."

Chỗ này chẳng có ai cả nên Ôn Biệt Yến cũng không muốn Dư Duy phải giữ thể diện nữa, nhẹ nhàng vỗ lưng anh an ủi như muốn dùng cách này để trấn an trái tim nhỏ đáng thương đang run rẩy kinh hoàng của anh: "Không sao đâu anh, em vẫn ổn mà. Ma quỷ ở đây đều là giả, sau này chúng ta cũng sẽ không đến đây nữa."

Cậu hôn nhẹ lên vành tai anh, không hề thúc giục vội vã bắt Dư Duy phải hết sợ ngay bây giờ. Tận đến lúc cánh tay anh đang siết chặt lấy tay mình dần thả lỏng rồi cậu mới dần rút tay ra: "Chúng ta đừng phát ngốc ở chỗ này nữa, đi ra ngoài nha?"

Dư Duy đỏ mặt vùi đầu vào lòng Ôn Biệt Yến, rầu rĩ ừ một tiếng

Năm ngón tay của cậu cuộn tròn lại, nhẹ nhàng xoa xoa nắn nắn lòng bàn tay anh đang nhũn mềm. Ôn Biệt Yến đang định buông ra để ôm anh thì ánh sáng trên đầu đột nhiên mờ dần đi

Vừa mới ngẩng đầu lên thì thấy khuôn mặt của thây ma tái nhợt xanh mét, tròng mắt lòi ra ngập máu nhìn anh không chớp mắt, bàn tay gầy gò đầy vết sẹo đang bám lấy thành quan tài

Không biết là nó đã nằm dưới quan tài bao lâu rồi, bò ra ngoài từ khi nào

Dư Duy ánh mắt đăm đăm: "...... Mày định làm gì?"

Thây ma mặt tái mét kia nở nụ cười quái dị: "Anh đẹp trai——"

"......"

Dây lý trí cuối cùng của Dư Duy chính thức đứt thành đôi

Dư Duy gào lớn, gào đến mức kinh thiên động địa, cánh tay vừa mới buông Ôn Biệt Yến ra được một lát giờ lại siết chặt cậu hơn, chỉ hận không giấu luôn quả đầu vào trong lòng cậu.

"Yến Yến!!! Có quỷ aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!!!!"

"......"

Dư Duy ôm chặt Ôn Biệt Yến đến nỗi cậu suýt thì tắc thở

Ôn Biệt Yến bất lực ôm đầu anh, vừa an ủi Dư Duy vừa quay sang nhìn tên thây ma mặt tái mét kia

Hai người nhìn nhau đúng ba giây

Lúc tên thây ma kia đang ưỡn ẹo làm trò hòng mong cậu sợ hãi thì Ôn Biệt Yến lại vô cảm không để chút để ý, nhàn nhạt hỏi nó: "Xin chào, bọn tôi muốn thoát ra, xin hỏi cửa đi ở đâu nhỉ?"

...

Tên thây ma dẫn hai người đến một cổng nhỏ dẫn ra bên ngoài

Cổng nhỏ này tạm thời chưa trang trí gì hết, chỉ sơn một màu trắng tinh. So với không khí ám ảnh rùng rợn bên trong thì quả nhiên là khác một trời một vực, Dư Duy vẫn phát ngốc mặc cho Ôn Biệt Yến kéo mình ra ngoài.

Cả hai lặng lẽ sóng vai nhau đi được một đoạn, bước chân của Ôn Biệt Yến dần dần chậm lại, sau đó dừng hẳn rồi quay người ôm chầm lấy Dư Duy.

Người được ôm ngơ ngác chớp mắt nhìn người ôm: "?"

Ôn Biệt Yến cọ cọ vào l*иg ngực anh, sau đó ngẩng đầu nhìn Dư Duy, ánh mắt sáng ngời như ẩn chứa vô vàn mảnh vụn vỡ của vì sao: "Giờ anh cảm thấy đỡ hơn chưa?"

Dư Duy ngơ ngác chớp mắt một hồi, kéo lại hồn đang đi chơi xa nhập lại về với chủ

Anh nhớ lại cảnh ban nãy bản thân bị dọa sợ đến mức suýt thì kiếm lỗ chui xuống đất, ngại ngùng xoa mũi rồi lại ngại ngùng nhìn bạn trai, cúi người ôm lại cậu, nói chuyện cũng lắp ba lắp bắp: "Thứ quỷ này dọa người hơn anh nghĩ đó...."

"Thôi được rồi, thiên tài nhỏ của em đã vấp ngã."

Cứ tưởng chỉ cần cho rằng ma quỷ bên trong đều là do nhân viên đóng giả thì sẽ không sợ nữa, ai ngờ lại thật vãi cả ra vậy đâu, lại còn rất sống động, không khí cũng rất chân thực nữa. Dọa người ta chết đi sống lại hồn bay mất vía.

"Cứ bảo anh nói nhảm đi, em cười anh cũng được chứ lúc ả y tá ma kia xông ra anh còn tưởng ả định cầm cưa điện lên chặt đầu anh cơ......"

"Anh thực sự rất tuyệt vời đó ~"

Ôn Biệt Yến nghiêng đầu thơm má anh, cậu cảm thấy vẫn không đủ, lập tức kéo mặt anh xuống hôn mạnh một cái: "Cực kì lợi hại."

Dư Duy còn đang ảo não chuẩn bị tinh thần bị bạn trai cười chê, bỗng dưng bất thình lình được ban tặng trái ngon quả ngọt, đầu óc choáng váng quay cuồng liên hồi.

"Yến Yến?"

Anh ngơ ngác gọi tên cậu, vô thức liếʍ khóe miệng như thể vừa được ăn một miếng kẹo bông gòn vậy, vừa ngọt vừa mềm lại còn có thể chảy xuống dạ dày rồi ngọt thấu khắp toàn bộ ngũ tạng lục phủ.

"Học sinh giỏi mấy em đi trêu ghẹo người khác toàn dùng phương thức như này thôi à?"

"Em đâu có trêu anh, khen anh mà."

"Nhưng.... nhưng là anh không bảo vệ được anh, lại còn để em bị đám thây ma bắt đi mất mà..."

"Nhưng anh vẫn tìm được em mà." Khóe miệng của Ôn Biệt Yến khẽ cong lên: "Y tá ma dọa người như vậy mà anh vẫn chạy vào phòng sát để cứu em mà, anh siêu siêu lợi hại, cực kì lợi hại! Là bạn trai lợi hại nhất thế giới này!"

Dù sợ muốn chết rồi nhưng vẫn không muốn bỏ em lại một mình, còn muốn vượt qua mọi chông gai đến cứu em nữa,

Bạn trai em.

Trên đường rời đi, vì Dư Duy không muốn chạm mặt bọn Tiền Húy nên thừa dịp bọn họ vẫn còn chưa ra ngoài đã gửi tin nanh thuật lại tình huống rồi chuồn luôn.

Một lát sau, quầy mua phiếu của nhà ma đã chật kín người, hai cô nàng ban nãy bị Dư Duy dạy cách tán đổ bạn trai cũng đang ở đấy.

Cảnh hai người tay trong tay quá nổi bật, chỉ mới liếc cái đã thấy.

Sáu mắt nhìn nhau, không khí tĩnh lặng bất ngờ

Thiên tài nhỏ Dư Duy vẫn còn chưa an ủi xong trái tim nhỏ đáng thương, đuôi mắt khẽ ửng đỏ, nhìn là biết ban nãy đã trải qua những cung bậc cảm xúc gì.

Cô nhìn tay hai người đan chặt vào nhau, bỗng cảm thấy có chút xấu hổ. Nhưng lại nhìn lên khóe mắt ửng đỏ của Dư Duy thì phát hiện anh còn ngại hơn mấy cô nhiều, thoáng chốc lại cảm thấy không xấu hổ nữa. Mấy cô nhìn nhau cười thầm, chủ động chạy ra chào hỏi

"Mấy anh đẹp trai, chúng ta lại gặp mặt rồi!"

Một trong hai cô cười tươi vung vẩy tấm vé vào trên tay: "Mấy anh vừa từ trong kia ra đúng không, ở trỏng đáng sợ lắm hả?"

Ôn Biệt Yến - người duy nhất chẳng biết gì về mối quan hệ của ba người kia - thẳng tanh trả lời: "Cũng ổn, không đáng sợ lắm."

"Thật vậy chăng?" Cô nàng mở to hai mắt, chỉ vào Dư Duy: "Nhưng trông anh này có vẻ sợ hãi lắm nhề."

Ôn Biệt Yến nhịn cười, liếc anh: "Anh thấy thế nào ấy ta?"

Dư Duy: "......"

Anh tức giận nhìn Ôn Biệt Yến, dùng tay nhéo nhéo má cậu

Rõ ràng là ban nãy bảo không trêu ghẹo anh!

Nhìn mấy cô nàng vừa cười vừa chờ mong câu trả lời từ anh, Dư Duy xoa mũi ngại ngùng nói: "Được rồi, bên trong đáng sợ lắm. Mấy cô đi vào thì chạy nhanh một chút, đừng đứng mãi một chỗ kẻo gặp thứ quỷ nào đó thì khổ."

Nói xong anh ngừng lại một chút, nghiêm túc bổ sung thêm: "À còn có bùa đuổi tà nữa, mấy cô nhất định phải mua đó! Nhất định phải mua! Nhất định phải mua! Tôi dùng kinh nghiệm thực tiễn để đúc kết ra cho mấy cô đó, không mua nhất định sẽ phải hối hận."

Hai cô nàng kia lại càng cười lớn hơn

"Cảm ơn lời khuyên, bọn tôi nhất định mua, sẽ không bị dọa đến mức khóc nhè như ai đó đâu."

Dư Duy bất lực cười khổ: "Ai khóc nhè chứ."

Thấy mấy cô cứ cười mãi không ngừng khiến Dư Duy chính thức biến thành Phật, bất chấp tất cả thừa nhận thẳng thừng: "Ừ thì tôi sợ phát khϊếp đi được luôn, thấy ma cái là chẳng đi nổi bước nào."

Nói xong còn cầm tay Ôn Biệt Yến lên khẽ lắc lắc, đắc ý khoe mẽ: "Nhưng tôi có bạn trai bảo vệ ~ Còn hai cô nhớ cẩn thận chút, dũng cảm lên đó, cố lên!"

"......"

"......"

Anh đẹp zai, anh tanhg rồi.

Anh đẹp zai, không hẹn ngày tái ngộ.

Lúc hai người rời khỏi trung tâm thương mại, tuyết bên ngoài không nhưng chẳng tạnh, ngược lại còn lớn hơn nữa.

Dư Duy sợ Ôn Biệt Yến bị cảm, mà cũng không muốn cản trở việc cậu ngắm tuyết nên mới chạy ra quầy hàng rong gần đó mua một chiếc dù trong suốt, kích thước vừa đủ rộng để che cả hai người.

Trung tâm thương mại đông nghìn nghịt, đi tới đi lui đâu đâu cũng thấy người với người nhưng xung quanh lại chỉ có mỗi mình bọn họ bung dù, nên hai người bỗng chốc trở thành tiêu điểm của dòng người qua lại gần đó.

Dư Duy không biết gì, toàn bộ lực chú ý đều dồn hết lên trên cây dù mới mua này

Anh còn định quay quay vài vòng, vui vẻ nói: "Anh thấy hơi là lạ, cảm giác chẳng riêng tư mấy, che như không che ý."

Ôn Biệt Yến được Dư Duy ôm trọn vào lòng, cậu ngẩng đầu nhìn anh: "Anh bung dù vì muốn hai ta có không gian riêng tư à?"

Dư Duy cười: "Chắc thế"

Những bông tuyết bé nhỏ bay phấp phới khắp nơi, đọng lại trên ô phát ra tiếng sột soạt

Ôn Biệt Yến thấy Dư Duy vươn tay nắm lấy bông tuyết đang từ từ rơi xuống, còn đang định đưa cậu xem thì nó tan ra thành vũng nước nhỏ, long lanh trên lòng bàn tay anh.

"Thực ra hôm nay anh chỉ muốn đưa em đi ngắm tuyết thôi"

Mũi Dư Duy đỏ bừng lên, ngại ngùng cười trừ: "Nhưng sau đó anh thấy ngắm tuyết không thôi thì chán lắm nên ngỏ ý mời em đi hẹn hò luôn, vừa lúc thằng Tiền gọi đến hỏi bọn mình có muốn đi nhà ma chơi không, anh hỏi thì em bảo được, thế là đi luôn."

"Ai ngờ tình thế lại bị đảo lộn tùng phèo này đâu, cuối cùng thì bọn mình vẫn ra đây ngắm tuyết. Biết thế thì anh đã không làm mấy trò hoa hòe lòe loẹt kia rồi."

"Không hề hoa hòe loè loẹt chút nào"

Ôn Biệt Yến nắm lấy tay anh, giọt nước trong lòng bàn tay Dư Duy dần dần bốc hơi: "Em thấy vui lắm. Dù là gắp thú bông, tham quan nhà ma hay chỉ đơn thuần là cùng nhau ngắm tuyết, chỉ cần ở bên cạnh anh thì em đều thấy vui hết."

Dư Duy bọc tay cậu vào trong tay anh

Nắm được một lúc vẫn thấy chưa đủ, anh lại bắt chước cách mà Ôn Biệt Yến thường dùng để luồn ngón tay vào kẽ tay anh như cậu vẫn hay làm trên lớp, hai tay đan chặt vào nhau, chẳng ai muốn buông nhau ra cả.

Không phải anh chưa từng được ngắm tuyết rơi, Dư Duy thích tuyết, chỉ là chưa từng thích như lúc ở bên người thương như này mà thôi

Thích đến mức muốn gói gọn trận tuyết với cậu chủ nhỏ này lại rồi giấu kín vào trong một góc.

Hai người đi được một đoạn thì mẹ Ôn Biệt Yến gọi cậu về

Bà ngoại đã xuất viện để về nhà dưỡng thương, hôm nay mẹ cậu tan làm về sớm, bảo muốn đưa cậu đi qua thăm bà.

Trước lúc đi tay cậu được nhét một phong thư vào, Ôn Biệt Yến nhìn phát là biết ngay phong thư này giống hệt với phong thư tình hồi trước cậu đưa cho anh.

Dư Duy bắt đầu ra vẻ nam trượng phu thẹn thùng.

Anh ngại ngùng gãi cổ: "Anh định để đến tết Âm rồi mới tặng em cơ, nhưng thấy lâu quá nên đưa luôn."

"Cứ cho là anh lắm lời đi chứ thứ này khó viết chết đi được, mà trình độ ngữ văn của anh chắc em biết rồi đó. Bức thư này đã chiếm dụng hết công suất não bộ của anh rồi, mong em đừng ghét nó, chờ sau này anh luyện văn thêm đã rồi sẽ tặng em thêm một bức khác hay hơn nhiều!"

Sao mà Ôn Biệt Yến dám ghét nó cho được cơ chứ?

Cậu đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng từ lâu rồi, dù bên trong là quyển sổ thu chi hay là một bài thơ được Dư Duy chính tay viết đi viết lại 300 lần đi cho nữa thì cậu vẫn sẽ thích nó.

Tuy vậy, Dư Duy vẫn luôn tìm cách làm cậu bất ngờ

Lúc trên xe, ba mẹ cậu có nói qua về việc đi công tác

Nhiệt độ trong xe và ngoài trời hai thế giới cách biệt nhau vậy.

Ôn Biệt Yến nhìn qua tấm kính phía sau, đợi đến lúc bóng dáng Dư Duy đã khuất mất rồi mới cúi đầu cẩn thận lấy bức thư trong bao bì ra.

Lúc cậu đọc được những gì được viết trên phong thư, Ôn Biệt Yến có chút ngạc nhiên

Một lúc lâu sau cậu mới khép phong thư lại rồi giấu nó trong lòng bàn tay, ý cười trên môi dần lan lên khóe mắt, trái tim như thể đắm chìm vào làn nước ấm áp được ánh mặt trời chiếu rọi xuống vậy.

Thư tình của Dư Duy không có sổ thu chi, lại không có bài thơ được viết đi viết lại 300 lần, thậm chí đây còn chẳng còn phải là hành văn nữa, chỉ có đúng một chữ vô cùng đơn giản:

【 Được. 】

—— Anh à, con đường phía trước còn dài lắm, nhưng em mong rằng anh sẽ vĩnh viễn sánh bước bên em, mong rằng bất cứ lúc nào, chỉ cần em đưa tay ra, đều có thể nắm chặt lấy tay anh.

—— Được.