Chương 3

“Tôi đưa, tôi đưa, cô đã chịu chưa.” Trần Nhĩ dùng chức năng chuyển tiền qua thiết bị đầu cuối, chuyển sang cho cô năm nghìn tinh tệ.

“Tôi nói mười nghìn.”

“Năm nghìn đã rất nhiều rồi, con mẹ nó chứ, cô nhận tiền rồi thì phải diễn cho tôi.” Trần Nhĩ đứng lên, đi hai bước tiến về phía trước. Đến khi anh ta quay đầu, lại phát hiện ra cô không hề nhúc nhích lấy một bước, anh ta giằng co một hồi, cuối cũng vẫn phải cam chịu chuyển thêm năm nghìn tinh tệ cho cô.

Hoành Tinh chậm rãi ung dung đi sau lưng anh ta, tiến về phía vị hôn thê của Trần Nhĩ.

“Anh đến đây làm gì?” Thấy Trần Nhĩ đi về phía mình, ngoài mặt cô gái lạnh nhạt lên tiếng hỏi nhưng thật ra trong lòng đã âm thầm chờ mong.

“Em yêu à, ngày hôm đó anh thật sự có việc mà, em xem, anh đã tìm nhân chứng tới chứng minh rồi đây này.”

“Tiểu Trang, cô kể cho chị dâu của cô nghe hôm đó đã có chuyện gì xảy ra đi nào.”

Sau khi cho mười nghìn, thái độ nói chuyện của anh ta với Hoành Tinh khác hẳn so với ban nãy, còn tùy tiện kiếm hộ cô một cái tên nữa.

Cô gái nhìn về phía sau lưng anh ta, hơi thở tắc nghẹn.

Đây không phải là...

“Đúng, hôm đó anh ta có chút việc thật.”

“Anh đã nói với em rồi mà.”

Trần Nhĩ không thèm quan tâm đến biểu cảm cứng đờ của vị hôn thê, gật đầu đồng ý bảo cô tiếp tục nói.

“Dù sao thì tình nhân nhỏ cũng rất cần đến anh ta.” Hoành Tinh nghiêm trang đứng đắn đâm cho anh ta một cú vào sau lưng.

Sao cô có thể nuốt tiền mà không chịu làm việc thế hả!

“Cô!”

Trần Nhĩ tức giận, định xông lên tóm cổ cô mắng chửi.

Nhưng đối phương không khác gì một con cá chạch, tránh né anh ta dễ như trở bàn tay.

“Sao ngài lại ở chỗ này!”

Một người đàn ông mặc trang phục hộ lý màu xanh lá cây đột nhiên nhảy ra, chặn giữa hai người họ. Sau khi nói chuyện với nữ Alpha, cậu ấy quay đầu cảnh cáo Trần Nhĩ: “Nếu như anh còn tiếp tục tấn công bệnh nhân của tôi thêm lần nữa, tôi sẽ lập tức liên hệ với nhân viên bảo vệ.”

Những người bảo vệ an ninh cho bệnh viện Xuân Tuyền đều là cựu chiến binh, Trần Nhĩ chỉ có thể trơ mắt nhìn người mới đến che chở cho kẻ lừa đảo này bỏ đi mất dạng.

Trước khi đi, Hoành Tinh còn giơ tay lên làm dấu X ra hiệu cho cô gái kia, ý bảo người đàn ông này thật sự không được.

Cô gái đã bình tĩnh lại, xem ra Nguyên soái Tư Vân sẽ không vì tên khốn khϊếp trước mặt này mà giận chó đánh mèo lên gia tộc của cô ấy.

Nhìn người yêu thương trước mắt đã bị thời gian mài giũa thành kẻ xa lạ, cuối cùng cô gái cũng đưa ra quyết định.

“Trần Nhĩ, chúng ta hủy bỏ hôn ước đi.”