Chương 2

"Hừ, tin hay không tùy thích. Lão nương chính là đã gặp qua Hoắc Khuyết. Không bàn đến cái này, hắn lớn lên thật giống yêu tinh. Lão nương đời này cũng chưa từng gặp nam nhân nào đẹp như vậy"

Dương Văn dường như đã từng nghe mấy lời đồn như vây, không để ý, hướng lão bản muốn mấy gian phòng trên lầu hai. Kim Đào trên người không có bao nhiêu tiền, lại không nghĩ sẽ mắc nợ người khác, thế nên quyết định ở sảnh lớn uống ít trà, nghỉ chân một chút đợi cho tới hừng đông.

Đám người Dương Văn vừa rời đi, mấy kẻ ngồi ở sảnh không còn kiêng kị gì nữa. Kim Đào ngồi trong góc cúi đầu thổi trà nóng, mặc dù nàng không ngẩng đầu nhìn cũng phát giác ra được những ánh mắt khinh thường đều hướng tới mình.

Nàng không biết vì cái gì những ánh mắt chán ghét đó đều đổ vào mình, chỉ có nhiều một chuyện không bằng thiếu một chuyện, coi như không biết. Nhưng cố tình cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, âm thanh xung quanh lọt vào tai nàng không sót chữ nào.

"Vừa rồi dẫn đầu đám người đó hẳn là Dương gia"

"Năm đó kẻ độc hại Hoắc Khuyết rõ ràng là Thái Tử, như thế nào vừa tỉnh lại đã hướng về phía Dương gia xuống tay nha. Giờ đã là năm thứ hai sau chuyện đó"

"Nghe nói Hoắc Khuyết sau khi tỉnh lại tính tình đại biến, cũng bởi vậy mà rời khỏi triều đình, mang theo Ngự Kính Môn quy ẩn"

"Đúng vậy, đúng vậy! Ta cũng nghe nói Hoắc Khuyết sau khi tỉnh lại rất thích ăn thịt người, hình như đứa con còn trong bụng mẹ của Thái Tử chính là bị hắn ăn"

"Xác thực là có việc này, tại hạ cũng nghe nói, không chỉ đứa trẻ kia mà trong kinh thành khoảng thời gian đó mất tích rất nhiều trẻ mới sinh vào đúng ngày trăng tròn, hình như đều là bị hắn ăn"

"Hơn nữa còn có tin đồn, những hài tử đó đều là nữ hài, là bị Dương Châu hối lộ cho mẹ mìn trộm đi. Thái Tử Phi năm đó khó sinh, liều mạng sinh đứa trẻ, là bị Dương gia hạ..."

"Ai ai, đều ngừng lại hết cho ta, các ngươi ai còn muốn nói tiếp liền ra ngoài hứng tuyết mà nói, đừng có ở trong tiệm của lão nương trêu chọc tai họa"

Mọi người lần này đều im lặng. Một giọt nước mắt trong suốt nện xuống mặt bàn, bắn ra vài tia bọt nước. Kim Đào lúc này mới phát hiện mình đã nước mắt đầy mặt, không nói rõ trong lòng là cảm giác gì, cảm xúc phức tạp đó tiêu tán quá nhanh, nàng không kịp bắt lại.

Giơ tay lau khô nước mắt trên mặt, ngẩng đầu liền đối diện với ánh mắt phức tạp của nữ chưởng quầy.

"Tiểu nương tử cũng là người Dương gia à?" Thanh âm của nàng không lớn nhưng lại mang theo nồng đậm chán ghét.

Kim Đào lắc đầu, há mồm muốn nói. Nhưng khóc quá lâu làm giọng nói có chút khô, nâng ly trà đã sớm lạnh trọng tay, hớp một ngụm.

"Không phải, ở trên quan đạo trùng hợp gặp được thương đội, liền đi theo bọn họ tiến về phía trước"

Nữ chưởng quầy hồ nghi đánh giá Kim Đào, nhìn thấy trên người nàng ăn mặc tố y thô ráp, nghĩ lại hạ nhân Dương gia đều mặc áo bông bằng vải mịn. Thái độ rốt cuộc cũng tốt hơn một chút.

"Vậy nương tử đây là muốn đi đâu? Ngươi nếu không phải có quan hệ cùng bọn họ, ta khuyên ngươi cách người Dương gia xa một chút, những người đó cũng không phải dạng người tốt lành gì"

"Ta muốn vào kinh tìm phu quân đang đi thi, không khéo bắt gặp bọn họ cùng Ngự Kính Môn"

"Nha, vậy ngươi nhanh lên, ngày hôm qua đã công bố bảng, nếu thật là trúng tuyển thì ngươi đến nhìn kĩ, hiện tại những người phía dưới bảng bị bắt rể cũng không ít. Ngày mai Trạng Nguyên lang Đổng Dật sẽ cưỡi ngựa dạo phố, phỏng chừng sẽ có không ít cô nương đều đi bắt rể"

"Đổng Dật?!" Kim Đào nghe vậy ánh mắt liền sáng lên. Thật là trời xanh không phụ lòng người.

Chương 2

Ngoài cung, trong một phủ đệ, tam nguyên đứng đầu cuộc thi đình vừa mới đổi quần áo. Chuyện vui thứ nhất của nhân sinh luôn là khiến cho người không nhịn được vui mừng.

Đứng đầu nhất tam nguyên – Trạng Nguyên lang Đổng Dật tuy ràng đạm nhiên bình tĩnh ngồi một chỗ, nhưng tinh thần phấn chấn cùng sắc mặt hồng nhuận, dễ dàng nhận ra khóe mắt đuôi mày đều ngập tràn vui sướиɠ.

Lúc này hắn một mình ngồi cạnh cửa sổ uống trà, chờ đến thời gian, dựa theo an bài của quan viên cấp dưới bên Lễ Bộ, cưỡi ngựa trắng cầm hoa bằng lụa đỏ đi một vòng trên đường. Hắn đối với việc này cũng không mấy hứng thú, nhưng Bảng Nhãn cùng Thám Hoa lang lại vô cùng kích động.

"Minh Viễn thi đình lần này tỏa sáng rực rỡ, bệ hạ chủ trì cùng với quan viên đều nói ba chữ "hảo", có thể tưởng tượng hôm nay sau khi dạo phố, bệ hạ hẳn là sẽ định hắn làm quan lớn"

"Quan lớn tính là gì, dựa vào tài học của huynh cùng bộ dáng này, chỉ sợ bệ hạ muốn gả công chúa cho huynh"

"Như thế cũng có khả năng, nghe nói bệ hạ còn có một vị công chúa vừa tròn mười tám xuân xanh chưa gả. Tuổi này cũng đã là không nhỏ, nhưng vì là công chúa nên cũng không lo gả không được. Nếu là ở gia đình bá tánh bình thường, tuổi này đã là gái lỡ thì. Bệ hạ kì này hẳn là có ý muốn tuyển phò mã"

Đổng Dật một bên uống trà, một bên cười nhạt, không tham dự vào thảo luận. Hắn không có ý gì với công chúa, nếu phải cưới công chúa thì tiền đồ của hắn xem như chấm hết tại đây.

Mấu chốt chính là, từ mười một tuổi hắn đã có người trong lòng.

Một cô nương mạnh miệng nhưng lại mềm lòng, tâm địa lương thiện nhưng đồng thời lại có chút vô tâm vô phế. Nghĩ đến cô nương vì giận dỗi hắn mà dứt khoát bỏ đi, Đổng Dật nâng chung trà lên che khuất nụ cười khổ trên khóe miệng.

Lòng của nàng giống như không hề biết ấm nóng. Nàng có thể ôn nhu chiếu cố rất nhiều người, lại ít có người có thể tiến vào tim nàng. Nhiều năm như vậy chỉ có duy nhất một kẻ có thể tiến vào. Thế nhưng lại bỏ nàng lại rời khỏi thế giới này.

Nếu nàng biết lúc người nọ lâm chung để lại di nguyện cùng vướng bận, nàng sẽ lưu lại bên người hắn, cùng hắn hoàn thành di nguyện đó sao?

Đổng Dật hắn đã cho nàng cơ hội rời đi, nhưng nếu nàng quay đầu lại, hắn không dám đảm bảo có thể lại một lần nữa để nàng đi.

Trà trong ly đã lạnh, Đổng Dật rủ mắt cười nhạt. Sẽ không. Hắn chỉ cho nàng một cơ hội để rời đi, nếu nàng quay đầu lại, hắn sẽ không bao giờ buông tay nữa. Cùng lắm mạnh mẽ đem nàng trói lại bên người cả đời, dù sao đi nữa hắn cũng sẽ không buông tay.

Đột nhiên một tiếng chuông đồng vang lên, đánh gãy suy nghĩ của Đổng Dật. Ba người khoác lụa đỏ chuẩn bị lên ngựa. Chúc Thịnh cùng Thám Hoa xoay người lưu loát ngồi lên ngựa ngay lập tức.

Mà Đổng Dật một tay chống cằm, mắt hồ ly cong cong nhìn con ngựa trắng trước mắt. Bộ dáng cười như không cười, người ngoài nhìn vào khả năng không nhìn ra được gì, nhưng ở chung cùng hắn lâu rồi, Chúc Thịnh lại cười

"Minh Viễn trước kia không có cưỡi ngựa qua?" Hắn nói rồi xuống ngựa, đi tới chỗ Đổng Dật.

Một chân hắn bước tới một bước, hai tay đan vào nhau, lòng bàn tay hướng lên trên đặt ở đầu gối "Tới, một chân dẫm lên tay ta, một chân khác thì dẫm vào bàn đạp, hai tay bắt lấy yên ngựa phía trước"

Xưa nay Đổng Dật vốn dĩ trầm ổn, giờ phút này trên mặt hiện lên xấu hổ hiếm thấy. Da mặt trắng nõn càng trở nên hồng nhuận.

"Đa tạ Chúc huynh"

Chục Thịnh cũng không cảm thấy có vấn đề gì, cười hắc hắc "Minh Viễn vẫn là nên tìm cơ hội học cưỡi ngựa đi. Tuy chúng ta là quan văn, nhưng điều cơ bản nhất là cưỡi ngựa săn bắn cũng nên biết một chút"

Dưới sự trợ giúp của Chúc Thịnh, Đổng Dật vụng về bò lên lưng ngựa, ngay cả hô hấp tựa hồ có chút hỗn loạn.

"Hồi giờ vẫn luôn chú tâm tới ôn tập, về sau nếu có thời gian nhất định sẽ học thêm. Hôm nay đa tạ Chúc huynh"

"Được, chúng ta đều là huynh đệ cùng trường. Ngươi còn khách khí với ta."

Quan viên đứng một bên cúi đầu cười, Trạng Nguyên lang đúng là có diện mạo câu người, một thân khí chất công tử nhà giàu. Nhưng lên ngựa lại phí một phen sức lực, lại trông giống một tên thư sinh nghèo tay tròi gà không chặt.

Ý nghĩ trong lòng quan viên cũng chỉ xuất hiện giây lát. Thấy ba người đều lên ngựa, giơ tay ra hiệu cho người gõ chiêng dẹp đường

- ---

Kim Đào đi theo đội người của Dương Văn vào thành. Quan viên thủ thành nhìn thoáng qua lệnh bài, cũng không cần giấy thông hành của Kim Đào, trực tiếp cho qua. Thái độ thập phần cung kính.

Đã vào được thành, nàng đang nghĩ sẽ cùng Dương Văn nói hai câu khách khí, sau đó rời đi thì thấy người cưỡi ngựa phía trước đã quay đầu lại, đi về phía nàng.

"Đã vào thành, cô nương có tính toán gì kế tiếp không?"

Kim Đào nhìn hắn một cái. Dương Văn phong độ nhẹ nhàng, mặc kệ thấy thế nào cũng đều là quân tử đoan chính, ôn nhuận như ngọc, làm cho người như tắm mình trong gió xuân. Trong mắt hắn nhìn không ra một chút gì liên quan tới gϊếŧ chóc.

"Ta muốn đi tìm phu quân, đa tạ Dương công tử đã chiếu cố một đoạn đường. Xin từ biệt tại đây"

Nói xong, Kim Đào đỡ thị vệ xoay người xuống ngựa. Dương Văn tựa hồ đã sớm đoán được, cũng không kinh ngạc.

"Tốt, vậy chúc ngươi sớm ngày đoàn tụ cùng người nhà. Nếu ở kinh thành gặp phải chuyện khó xử, có thể cầm ngọc bội này đến phủ tả tướng tìm ta"

Một viên ngọc bội oánh nhuận máu trắng rơi xuống, Kim Đào theo bản năng tiếp được, lúc ngẩng đầu lên thì Dương Văn đã phóng ngựa đi xa.

Tâm phúc của Dương Văn đi theo bên cạnh hắn, quay đầu nhìn thoáng qua Kim Đào đứng ở cách đó không xa, có chút khó hiểu nhìn về phía Dương Văn.

"Chủ tử, nếu có ý với tiểu nương tử, sao không đem về phủ?"

Hắn rất ít khi thấy chủ tử có kiên nhẫn quản một người ngoài. Nếu không phải có ý với nữ tử kia thì là cái gì.

Dương Văn cũng không cho hắn một ánh mắt, giữa chân mày nhíu lại ra vẻ không kiên nhẫn "Trong người còn chuyện quan trọng, há có thể trì hoãn?"

Tâm phúc như là nghe hiểu, thò lại gần thấp giọng dò hỏi "Thuộc hạ cho người nhìn chằm chằm. Chờ gia xong việc có tâm tình lại nói. Chỉ đáng tiếc là đã gả cho người"

Chân mày nhăn chặt của Dương Văn chậm rãi giãn ra, cho tâm phúc một ánh mắt tán dương. Vừa lúc nghe tiếng cảm thán của tâm phúc, Dương Văn cười nhạo một tiếng.

"Ngươi thì biết cái gì, chưa gả thì có chỗ tốt của chưa gả. Gả rồi ngược lại càng có hương vị"

- ---

Kim Đào vừa mới đến, tốn một phen hỏi thăm rốt cuộc cũng tìm được con phố mà Trạng Nguyên đang đi dạo. Lúc đến nơi trên đường đã ngập tràn hương thơm cùng y phục.

Trên đường mỹ nhân như mây, một đám lộ vẻ chờ mong, e lệ ngượng ngùng. Hai bên, ngoài những cô nương vây xem còn có binh lính duy trì trật tự. Không đợi Kim Đào nhìn rõ chung quanh. Đột nhiên đầu đường truyền đến từng đợt hoan hô.

"A a a, Trạng Nguyên lang tới!!!"

"Nghe nói lần này Trạng Nguyên lang đẹp tựa tiên nhân, hôm nay rốt cuộc có duyên được thấy một lần"

Kim Đào trong lòng cười nhạo một tiếng, nhìn một tên phụ lòng vui vẻ như vậy sao?

Tí nữa nàng sẽ coi như thay trời hành đạo, bóc trần bộ mặt ghê tởm của tên phụ lòng. Để cho các tiểu cô nương thấy rõ bản chất nam nhân.

Không đợi tâm tư Kim Đào xoay chuyển, tiếng hoan hô càng ngày càng gần. Nàng đứng ở phía xa xem chuyện, chỉ thấy dòng người chen chúc xô đẩy, từng đợt cánh hoa rơi xuống, giữa những cánh hoa sắc son đỏ, bốn phương tám hướng là khăn tay cùng túi thơm bị ném xuống.

Bảng Nhãn nhìn túi thơm như thủy triều bay tới, giống như thấy được loang loáng đao, sợ tới mức sắc mặt đại biến, chạy nhanh giả bộ duỗi tay chụp hụt.

"Nhận được tình yêu của của các cô nương. Tại hạ đã thành thân, đã thành thân"

Một bên giả bộ chụp hụt túi thơm cùng khăn tay, một bên hướng tới người xung quanh xin lỗi, giải thích. Dẫn tới một trận cười to từ đám người. Ngay cả phía sau hắn, Thám Hoa lang cũng cười híp mắt.

"Chúc Thịnh huynh cần gì khẩn trương như thế, đều chỉ là tập tục vui đùa thôi, chưa chắc đã thành sự thật. Không cần phải nghiêm túc như vậy"

Chúc Thịnh lắc đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ quay đầu nhìn về phía Thám Hoa lang, vừa muốn nói gì thì thấy hắn giơ tay bắt nhiều thêm hai cái túi thơm, lời muốn nói đều nuốt trở vào.

Đổng Dật thân là Trạng Nguyên lang, diện mạo lại hơn hẳn hai người. Người đi đầu là hắn liền trở thành mục tiêu số một của các cô gái xung quanh. Hắn không có cự tuyệt những túi thơm cùng khăn tay vứt tới. Nhưng lại "vô tình" bên trong "không cẩn thận" né tránh hết tất cả những đồ vật sắp dừng ở trên người hắn.

Có thể nói "vạn bụi hoa trung quá, phiến diệp không dính thân"

(Vạn bụi hoa trung quá, phiến diệp không dính thân: đi qua vạn bụi hoa không dính phải một phiến lá nào, ý chỉ những kẻ lăng nhăng chời bời nhưng chưa từng chịu trách nhiệm với ai. Tham khảo: tieungunhi228)

Chúc Thịnh cưỡi ngựa ở phía sau hắn không nhịn được hoài nghi Đổng Dật có phải hay không so với người bình thường nhiều hơn hai đôi mắt. Mặc kệ chung quanh, dù là trên lầu ném xuống, hắn vẫn luôn có thể lơ đãng tránh thoát.

Đổng Dật một đường mang vẻ mặt tươi cười, nghe thấy âm thanh chúc mừng từ trong đám người, hắn đều sẽ lễ phép nói lời cảm tạ. Trong ôn nhuận nho nhãn lại lộ ra chút tà mị không rõ, hai loại muân thuẫn khí chất dung hợp trên người hắn lại trở nên tự nhiên, càng thêm khiến người khác mê muội.

Đột nhiên một tiếng động vang lên bất đồng với tiếng hoan hô la hét ầm ĩ. Còn không đợi hắn hiểu rõ có chuyện gì, một thân ảnh như báo tuyết mạnh mẽ nhảy ra.

Đại Chu tuy rằng đã mở rộng, nhưng cũng không đến mức không thèm để ý tới thanh danh của nữ tử. Kim Đào làm đủ công tác chuẩn bị, dùng ủy khuất mãnh liệt làm động lực, con ngươi thâm thúy tràn ngập lửa giận.

Nàng đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía đối phương, đang muốn mở miệng thì đột nhiên dừng lại, trong mắt ủy khuất chậm rãi thay bằng không thể tưởng tượng cùng kinh diễm.

Người này... Người này là yêu tinh sao?

Vốn dĩ định hùng hổ nói, lúc này lại không thể nói ra, tự tin để mở miệng đều không đủ. Nàng giơ tay chỉ vào cái bụng khô quắt của mình.

"Ta, ta hoài thai hài tử của ngươi"

Nghe vậy, Đổng Dật ngồi trên lưng ngựa thiếu chút nữa ngã ngửa, trên mặt xưa nay nho nhã tươi cười cương cứng, đôi mắt hồ ly luôn cười tủm tỉm hơi hơi trợn to. Lòng tràn đầy kinh ngạc cùng không dám tin.

Đám người vây xem giờ phút này im re như ve sầu mùa đông, mỗi người đều mang biểu tình khϊếp sợ nhìn về phía hai người. Thậm chí còn có nữ tữ lộ ra biểu tình thất vọng trên mặt.

Ngay lập tức, Đổng Dật rốt cuộc từ trong khϊếp sợ hoàn hồn. Kinh nhạc trên mặt cũng thu liễm hầu như không còn.

Mày kiếm nhíu lại, nhấp môi cười trông cũng tràn ngập phong độ tri thức nho nhã. So với Dương Văn, khí chất của Đồng Dật lại càng đoan chính, như là từ trong xương cốt sinh ra, mà không phải chỉ là mặt ngoài.