Chương 21: Nguyên Tống gặp tại nạn

Nguyên Tống lái xe thẳng ra khỏi nhà của Bùi Dật, mặt mày lạnh lùng, có khí chất khiến người lạ tránh xa, không ai dám ngăn cản cậu.

Cậu lái xe bằng một tay, một tay khác thì kẹp điếu thuốc, nhìn con đường núi ngoằn ngoèo quen thuộc trước mặt, cậu thầm cười lạnh.

Bùi Dật, thật sự có thể a.

Không thích đều có thể giả vờ yêu một chút, hay lắm, Nguyên Tống cậu cam tâm bái phục.

Vợ chưa cưới.

Ha, cô ấy rất xinh đẹp và cả hai rất xứng đôi.

Bây giờ Nguyên Tống cậu đã trở thành một trò đùa?

Hừ,xấu hổ, quá xấu hổ, làm loại chuyện ngu xuẩn này một lần là đủ rồi, cậu không chơi nổi nữa.

Xe vòng quanh khúc khuỷu đường núi, đi qua cỏ cây, men theo trong đầu mơ hồ ký ức, đi theo con đường vắng vẻ không người đến thành phố bên cạnh.

Nền kinh tế của thành phố kế bên không tốt bằng Bắc Kinh, nhưng phong cảnh cũng đủ tốt, không khí trong lành, có thể coi như một nơi giải trí và phục hồi sức khỏe, cậu còn nhớ có một câu lạc bộ được chuẩn bị riêng cho con nhà giàu đua xe.

Cái——

Cậu dừng lại ở một góc phố, dựa vào ghế ô tô, bật điện thoại di động lên, liếc nhìn bản đồ rồi trầm ngâm nhìn đường đua trước mặt.

Những chiếc xe thể thao bảnh bao đỗ giữa bãi đất trống, nhấp nháy đèn, những hot girl, trai đẹp trong trang phục mát mẻ, đưa đón giữa các thiếu gia, công tử, cười đùa vui vẻ.

Một người đàn ông để tóc mohicans lắc mạnh ly sâm panh trên tay, khui nút giữa tiếng reo hò, cổ vũ của đám đông rồi xịt lên người một phụ nữ xinh đẹp mặc bikini.

Chậc chậc, xa hoa cùng lạc thú, ngợp trong vàng son.

Hấp dẫn.

Nói đến độ chơi, ai ở Bắc Kinh có thể so sánh với Nguyên Tống, nhưng lúc này lại không có hứng thú, một tay lái xe.

Tên để tóc mohicans nhìn thấy Nguyên Tống trong nháy mắt, mắt anh ta lập tức sáng lên, anh ta mang dép tông chạy đến, dựa vào cửa xe của Nguyên Tống khoe rằng anh ta đẹp trai, tự vuốt tóc và nghiêng đầu mỉm cười khoe hàm răng to sáng bóng .

"Xin chào cậu bé đẹp trai!"

Cửa kính xe từ từ hạ xuống, khuôn mặt tuấn tú chuyên bắt nạt của Nguyên Tống từng chút một lộ ra trước mặt mọi người.

Có tiếng thở hổn hển lẫn với cảm xúc trầm trồ xuất hiện.

Tên Mohiacans trừng lớn mắt "Cậu với tôi gặp nhau rồi sao?"

"Gặp cái gì chứ?" Nguyên Tống chế nhạo, dùng đầu ngón tay đẩy cơ ngực của Mohicans ra "Tránh ra."

Mọi người đều có một tầm nhìn hoàn hảo hơn về việc đánh giá cao cái đẹp.

Ngay khi mọi người đang nghĩ "Tôi có thể làm bạn trai của anh ấy không?" và "Tôi có thể làm bạn gái của anh ấy không" hay thậm chí "Liệu anh ấy có đồng ý tham gia cùng chúng tôi chơi 3some hay không?"

Rồi cậu nghe một người đẹp nói.

"Đua không?"

Mọi người gật đầu.

"Ồ, thêm tôi đi." Nguyên Tống nói thêm "Chọn một vài người mạnh nhất đua cùng đi, tôi đang vội."

"..."

Khuôn mặt Mohiacans tràn đầy tình yêu, chết tiệt, anh ấy rất ngông cuồng, tôi yêu anh ấy mất thôi.

Sau một vài phút, đấu trường đã sẵn sàng để đua.

Nguyên Tống lái xe đến điểm xuất phát, trước mặt anh là một phụ nữ xinh đẹp mặc áo ống và quần dài, tay cầm một lá cờ trắng nhỏ.

Cậu chán nản ngáp một cái, lại mở mắt ra, trong mắt tràn đầy lạnh lùng lãnh đạm.

Một tiếng huýt sáo vang lên, mỹ nhân trong tay cầm lá cờ nhỏ đồng thời phất xuống.

Một số chiếc xe thể thao đã được sửa đổi lao ra khỏi điểm xuất phát với tốc độ cao.

Tiếng gió hú dữ dội và tiếng vo ve đột ngột bên tai khiến đôi mắt Nguyên Tống nhất thời trống rỗng, điều này rõ ràng giống với trải nghiệm vài giờ trước.

Cùng một loại adrenaline dâng trào, với tiếng ồn ào và sắc bén, nhưng cậu không vui chút nào, cậu chỉ muốn trút bỏ hết sự thù địch của mình.

Hai bên đường đua chật ních người cổ vũ, tiếng hò reo cũng như tiếng huýt sáo không kém, Nguyên Tống lạnh lùng tăng tốc, rẽ vào góc cua rồi tiếp tục tăng tốc, bỏ lại phía sau mấy chiếc xe thể thao cực mạnh.

cho đến khi--

Đường đua cũng được biến đổi từ đường núi quanh co, từ trên xuống dưới, khả năng tăng tốc xuống dốc cộng thêm khúc cua 180 độ có thể gϊếŧ chết một nhóm người mới tập tành đua xe trong tích tắc.

Điểm cuối của cuộc thi là lĩnh vực leo núi đá, có một ngọn núi đá hùng vĩ và khổng lồ, gồ ghề và gớm ghiếc.

Nguyên Tống giảm tốc độ một chút, sau khi cài vài nút trên xe, cậu quay người mở cửa nhảy ra ngoài.

Cửa xe đóng sầm lại với một tiếng "bùm--".

Sau khi đi đến một hầm trú ẩn, cậu ấn ngón tay vào nút vuốt hình mèo trên màn hình và một tiếng "meo meo" phát ra.

Tiếp theo đó là động cơ của chiếc xe thể thao không người lái đột ngột khởi động, tăng tốc và lao về phía ngọn núi khổng lồ mà không hề do dự.

"bùm--"

Với một vụ nổ dữ dội và kinh hoàng, ngọn lửa gần như chiếu sáng nửa đêm bùng nổ từ khuôn mặt của Nguyên Tống, sáng chói.

Người đông nghịt, xe ồn ào náo nhiệt, tiếng người từ bốn phía truyền đến, Nguyên Tống chỉ biết khoanh tay dựa vào tường, ngắm nhìn cảnh tượng vụ nổ đẹp mắt không chớp mắt.

Sau đó, trước khi mọi người tập trung tại hiện trường vụ nổ, cậu rút thẻ điện thoại ra khỏi điện thoại và bóp mạnh các đầu ngón tay.

"Cạch——" bẻ gãy ném xuống đất, sau đó xoay người không tiếng động rời đi hiện trường.

Bùi Dật ở Bắc Kinh.

Bùi Dật, người vừa tỉnh dậy sau cơn hôn mê kinh hoàng, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy quản gia và bác sĩ.

Hắn gần như say sưa nghe câu chuyện của bác sĩ, khi Nguyên Tống biết mình mắc bệnh cậu đã lộ ra vẻ lo lắng, trong đôi mắt hẹp dài của hắn có chút điên cuồng và hoang tưởng.

Sau khi bác sĩ nói xong lần thứ hai, Bùi Dật dựa vào trên gối, cầm lấy sổ tay mở ra, lại nói: "Kể cho tôi nghe lần nữa."

bác sĩ:"……"

Người quản gia:"……"

Khi giọng nói của bác sĩ trở nên khàn đặc gần như không nói nên lời vì ho khan, Bùi Dật mới để anh ta đi.

Quản gia thần sắc có chút kỳ quái, do dự nói: "Thưa ngài. . ."

Bùi Dật nhìn chăm chú vào cuốn sổ trong tay, trên môi nở một nụ cười thoải mái đầy ẩn ý,

cẩn thận viết xuống mấy dòng——

"Nếu muốn hoàn toàn làm chủ một người, phải trở thành một con mèo, một con hổ hay một con chó bị dính mưa."

"Khống chế cảm xúc của hắn, thu phục du͙© vọиɠ, yêu và hận, coi hắn như thần, để cho hắn vạn người sùng bái."

“Sau đó đánh nát hắn ra, rồi khâu hắn lại- biến hắn trở thành của mình. "

Khi Bùi Dật cuối cùng cũng đánh giá xong vài dòng đó, hắn nhướng mi khẽ liếc nhìn quản gia "Nói đi."

Quản gia cắn răng một cái, thấp giọng vội vàng nói: "Vô số người chứng kiến

Nguyên thiếu đi thành phố đua xe... Sau, sau..."

Bùi Dật sắc mặt trong nháy mắt tối sầm lại, thanh âm lạnh như băng "Sau đó xảy ra chuyện gì?"

Quản gia thật sâu nhắm mắt lại "Sau đó chiếc xe bỗng nhiên nổ tung."

Hơi thở Bùi Dật trầm xuống, hắn đột nhiên ngẩng đầu lên, mày mắt hung ác, gằn từng chữ "Ông nói cái gì?"