Chương 24

Diệp Kiểu nói: "Nào có nào có, không so được với anh Đường có thể tranh luận với người ta trên thương trường, đối đáp thật là tự nhiên.” Nào có ai vô liêm sỉ được như anh.

Đường Ngọc Lâu: "Haha.”

Diệp Kiểu: "Haha.”

Đường Lan Đinh đã đếm xong số hạt trên một quả dâu, bây giờ đang nếm thử từng hạt mà mình đã nhặt ra.

Nói thế nào đây nhỉ… Làm một kẻ đang giả vờ mất trí nhớ, thật ra Đường Lan Đinh có thể hiểu bọn họ nói ẩn ý điều gì nhưng cậu vẫn phải giả vờ như không hiểu, điều này khiến cậu vô cùng xấu hổ.

Cũng may đã gần đến giờ Diệp Kiểu chuẩn bị xuất phát, Đường Lan Đinh đứng bật dậy từ ghế ngồi, giống như trên đệm có một cây xương rồng vậy.

Diệp Kiểu cũng đứng dậy, mỉm cười với Đường Ngọc Lâu: "Vậy cảm ơn anh đã tiếp khách, em sẽ chăm sóc của Lan Lan thật tốt.”

Đường Ngọc Lâu cũng không đứng dậy mà chỉ liếc mắt nhìn họ, khi vừa ra đến trước của Đường Lan Đinh không nhịn được mà quay lại nhìn hắn.

Cậu nhìn thấy anh trai mình đang ngồi một mình trước bàn, rõ ràng khí thế quanh người không giảm nhưng không hiểu sao lại có cảm giác như người già mẹ góa con côi.

Đường Ngọc Lâu đối diện với ánh mắt của cậu, thong thả nói: "Anh chờ em về.”

Lòng Đường Lan Đinh không khỏi thắt lại, cậu không dám nhìn Đường Ngọc Lâu nữa, nhỏ giọng đáp lời rồi đi ra ngoài.

Sau tiếng vang "cành cạch”, nhà họ Đường ngoại trừ người giúp việc thì chỉ còn một mình Đường Ngọc Lâu. Người đàn ông nhanh chóng thoát khỏi cảm xúc, lấy điện thoại ra xem cuộc gọi đến.

"Alo? Tổng giám đốc Đường, tôi có vài manh mối về chuyện lúc trước anh nhờ tôi điều tra…” Giọng nói trong điện thoại vang lên.

Đường Ngọc Lâu ngăn cản anh ra: "Điện thoại có thể bị nghe lén, chúng ta hẹn gặp mặt đi.”

Hiển nhiên đối phương không ngờ hắn cẩn thận như vậy, nhưng vẫn đồng ý: "Được, vậy khi nào?”

Đường Ngọc Lâu liếc mắt nhìn lịch treo tường: “... Xế chiều hôm nay đi, sau đó tôi có chuyến công tác.”

***

Trên đường lái xe đến sân bay, Diệp Kiểu thừa dịp rảnh rỗi nên nói về một vài khách mời trong chương trình với Đường Lan Đinh.

Đạo diễn vì tạo nhiệt độ cho chương trình nên tự bỏ tiền túi ra mời nhiều ngôi sao nổi tiếng đang trên đà phát triển tới tham gia.

Tuy rằng với địa vị của Diệp Kiểu, chắc đối phương sẽ không dùng thủ đoạn gì quá đáng nhưng để tăng nhiệt, ông ta đã mời một lưu lượng không hợp với Diệp Kiểu lắm đến.

Người kia tên là Bùi Vận Tường, đến từ Giải trí Thiên Thành. Lúc trước dựa vào việc bắt chước Diệp Kiểu để tăng nhiệt, sau này đổi người đại diện thì bắt đầu thay đổi hướng đi, xây dựng tính cách ngay thẳng không vờ vịt cho bản thân.

Giải trí Thiên Thành và công ty nơi Diệp Kiểu làm việc trước đây cạnh tranh với nhau, vậy nên quan hệ giữa Bùi Vận Tường và Diệp Kiểu không thể nào tốt được. Nhưng bây giờ dù Diệp Kiểu đã hết hợp đồng với công ty kia và lập studio làm một mình, dường như người này vẫn luôn giữ thái độ đơn phương muốn đối đầu với Diệp Kiểu.

Nói đến đây Diệp Kiểu lắc đầu: “Trước đó đạo diễn cũng giấu không nói với tôi, nếu không tôi đã phản đối rồi, em là do tôi dẫn tới, trên người cũng dính liền với tên của tôi. Tôi không sao nhưng tôi sợ đến lúc đó người kia sẽ vì tôi mà nhắm vào em.”

Đường Lan Đinh trừng mắt nhìn, xưa này cậu không phải người hay để ý đến thái độ của người khác, khi đồng ý quay chương trình với Diệp Kiểu cậu đã chuẩn bị tâm lý rằng nếu quay không tốt là sẽ bị chửi.

Dù sao thì lên TV, mọi hành động đều sẽ bị phóng đại, như cái bia ngắm sống cho người khác vậy.

“Cậu không cần lo lắng cho tôi, tôi chỉ tới chơi mà thôi, cậu đừng để người khác bắt nạt.” Đường Lan Đinh chân thành nói.

Diệp Kiểu hơi sững sờ, giọng điệu của đối phương khiến anh ta nhớ tới ngày trước khi mình bị bạn bè xa lánh, rõ ràng bọn họ cùng tuổi nhưng lời nói của cậu lại như ông cụ non vậy.