Chương 8

Lòng bàn tay Tạ Hàn Dật vuốt ve dưới cằm anh mấy cái rồi mới buông ra: “Ngồi đây.”

Dứt lời, hắn đứng dậy đi vào nhà bếp, cầm nửa quả chanh còn chưa cắt xong, ghét bỏ mà nhìn vết cắt xiêu xiêu vẹo vẹo của Tống Khâm Dương, sau đó lại cắt vài cái, mỗi lát chanh đều có độ dày đều nhau.

“Dạ dày không tốt còn uống nước chanh.”

Tạ Hàn Dật vừa cho mật ong vào cố vừa nhỏ giọng nói.

Em pha cho anh mà!

Tống Khâm Dương nhìn chằm bóng dáng của hắn, cười đến đôi mắt cong cong, vẫn không nói ra những lời này.

Kỳ thật có đôi lúc Tạ Hàn Dật rất dịu dàng với anh, hơn nữa loại dịu dàng này chỉ có mình anh được nhận.

Trong lòng anh bỗng nhiên nảy ra một ý nghĩ ngu ngốc. Lần bị đυ.ng đầu này còn rất đáng giá, còn nghĩ sau này chạy nhanh đập thêm vài phát.

Tạ Hàn Dật tùy tiện khoác một tấm áo choàng tắm dài, khoe ra vóc dáng cao gầy. Tóc của hắn vẫn chưa hoàn toàn được sấy khô, ngọn tóc vẫn còn ướt dầm dề.

Tống Khâm Dương rất muốn hỏi hôm nay vì sao hắn vừa về đã đi tắm rồi, nhưng khi nhớ đến vụ giằng co tối hôm nay, tươi cười trên mặt lại cứng đờ.

“Em mới mua sữa tắm mới sao? Mùi khá thơm.” Tạ Hàn Dật đưa lưng về phía anh nói.

“Đúng vậy.”

Tạ Hàn Dật lại nói: “Thảm trong phòng tắm nên đổi rồi.”

“Được, em sẽ nói một tiếng với dì giúp việc.”

“Hương xông cũng hơi nồng.”

Hắn liên tiếp ám chỉ, cuối cùng Tống Khâm Dương cũng hiểu. Anh cúi đầu nghịch ngợm cười sau lưng Tạ Hàn Dần, sau đó nén cười hỏi: “Sao hôm nay anh vừa về nhà đã tắm rửa rồi?”

Cuối cùng cũng nghe anh hỏi đến trọng điểm, Tạ Hàn Dật vừa lòng bưng cái ly xoay người, khóe môi nhếch lên: “Đêm nay cô gái ngồi xạnh tôi cứ luôn phải dựa sát vào chỗ tôi, mùi nước hoa cũng ám hết lên người tôi rồi, em ngửi thấy lại ghen nữa.”

Tống Khâm Dương sửng sốt, biện hộ: “Em đâu có hay ghen như vậy.”

“Tốt nhất là vậy.” Tạ Hàn Dật đưa cái ly cho anh, cúi đầu nhìn anh, đôi môi mỏng mất tự nhiên mà mím lại, lúc này mới mở miệng: “Nữ diễn viên kia là tình nhân của một nhà đầu tư mà tôi quen biết, trước đó không lâu người kia đá cô ta, phim mới cũng thất bại. Ngày hôm qua, chúng tôi ăn tối cùng nhau, cô ta không chặn xe người kia mà lại chặn tôi lại, đúng là một người đàn bà điên, tôi cũng không muốn nói cho em nghe những chuyện hỗn loạn trong giới giải trí.”

Hắn nói xong thì quan sát biểu tình của Tống Khâm Dương. Thật ra lời hắn nói cũng chưa hẳn là thật. Trên thực tế, người phụ nữ này là tình nhân của Nhị thiếu gia nhà họ Túc. Tên bại não kia nói cho cô ta không ít chuyện trong nhà, trong đó có chuyện của hắn. Bây giờ người đã bỏ trốn, cô ta tìm không được nữa nên đứng chờ sẵn ở đoạn đường mà hắn nhất định phải đi qua khi ra khỏi nhà họ Túc, chặn đầu xe của hắn lại, muốn dùng chứng cứ trong tay đe dọa hắn tìm tài nguyên cho cô ta.

Tống Khâm Dương không đoán được lúc này hắn bỗng nhiên lại giải thích chuyện buổi sáng, vẻ mặt có chút ngẩn ngơ, chậm rãi gật gật đầu: “Em biết rồi, thật ra… em chưa bao giờ tin những tin đồn này.”

Nhìn vẻ bất ngờ của anh, cả ánh mắt tin tưởng không chút nghi ngờ của anh, trong lòng Tạ Hàn Dật như bị ai đó nhẹ nhàng chọc mấy cái.

Hắn đổi chủ đề, hỏi: “Phải không? Không biết là ai, mỗi hoạt động của tôi đều phải nhìn chằm chằm, rõ ràng người ở đây còn muốn tìm trợ lý tìm hiểu tin tức.”

Tâm tư của Tống Khâm Dương bị chọc thủng một chút, mất tự nhiên mà nghiêng đầu đi, ho khan một tiếng: “Không phải là em không tin anh, chỉ là…”

Tạ Hàn Dật nhìn ra anh đang bối rối, lại càng muốn xoay mặt anh qua để nhìn thẳng vào mắt anh, dùng ngữ điệu vừa lười biếng vừa quyến rũ nói: “Em thích anh đến vậy sao? Có mệt không?”

Tống Khâm Dương không có chỗ trốn, chỉ có thể cong mắt, không chút do dự mà thừa nhận: “Thích. Không mệt.”

Màu mắt của anh hơi nhạt mà lại rất sáng, tựa như những ánh sao lấp lánh chiếu sáng trên hồ nước mùa thu, lúc cười rộ lên còn tăng thêm vài phần ấm áp đầy sức sống.

Không ai là không nhìn ra được đây là ánh mắt khi nhìn về phía người mình yêu sâu đậm, không quá mức nồng cháy hay tham lam, tựa như đang cẩn thận vốc đầy lòng bàn tay nhu tình dịu dàng thanh khiết, cẩn thận mà chờ mòng hỏi anh có muốn hay không.

Là ánh mắt của Tống Khâm Dương mỗi khi thổ lộ với hắn.

Thanh triệt như một tấm gương sáng, khiến người đối diện cảm thấy mình cũng chẳng thể cao thượng lại thuần khiết như vậy.

Rõ ràng là do hắn chủ động hỏi, cuối cùng lại phải dời mắt trước.

Buổi tối, bọn họ nằm trên giường, Tống Khâm Dương đột nhiên nhớ ra gì đó: “Suýt chút nữa thì quên mất, em vẫn chưa chúc mừng anh.”

“Cũng không phải chuyện gì to tát.” Giọng nói của Tạ Hàn Dật trong bóng tối trong trẻo mà lạnh lùng.

“Em rất thích album lần này của anh, mỗi bài đều có đột phá, rất lợi hại.”

Tống Khâm Dương là một học sinh ban khoa học tự nhiên, trong đầu không có bất kỳ mỹ từ hoa lệ để tung hô người khác, mỗi lần đánh giá âm nhạc của hắn đều đơn giản nói lợi hại, dễ nghe, kinh diễm, nhưng so với những tâng bốc đầy hư tình giả ý của giới truyền thông thì nghe dễ chịu hơn rất nhiều.

“Thật ra cũng có không ít bình luận không tốt, có người nói tôi đã bị đóng đinh phong cách rồi.”

Có thể là do bóng tối quá sâu thẳm, Tống Khâm Dương lại nghe được từ giọng nói của hắn một phần tịch liêu, vội vàng nói: “Có rất nhiều người phát cuồng vì âm nhạc của anh mà, nói rõ là ý tưởng của anh rất tốt.”

“Tôi cũng không quá để ý đến chuyện đó.” Tạ Hàn Dật không chút để ý mà khẽ cười: “Có một nhà phê bình âm nhạc bình luận rất thú vị. Ông ta nói rằng tôi quá mức lý trí khi khống chế cảm xúc của mỗi bài hát, cảm giác hưởng thụ của âm nhạc nằm trong những cách xử lý và thao tác đặc biệt của giọng hát, nhưng vì sợ mất khống chế nên tôi vẫn luôn trói buộc linh cảm trong một cái khung. Nếu như tôi có thể cảm nhận và tận hưởng được cảm giác hoàn toàn mất khống chế thì mới có thể tạo ra được bước đột phá càng lớn hơn.”

Trong ấn tượng của Tống Khâm Dương, Tạ Hàn Dật vẫn luôn bình tĩnh mà kiêu ngạo, mắt luôn hướng về phía trước, chưa bao giờ để ý đến những lời bàn tán xung quanh. Bộ dạng giống như đang muốn tâm sự với anh lúc này thật sự rất hiếm thấy, trong lòng anh không nhịn được kích động.

Anh lẳng lặng mà nghe hết, suy nghĩ rồi nói: “Nghe qua hình như có chút mơ hồ, em lại cảm thấy luôn giữ được tỉnh táo rất tốt, hy vọng anh không cần phải trải qua cảm giác mất khống chế.”

Bởi vì anh hiểu được cảm giác ấy khó chịu biết bao nhiêu.

“Thật sao?” Tâm trạng của Tạ Hàn Dật hình như không tệ lắm.

“Ừ.” Trong bóng đêm, Tống Khâm Dương nhìn vào hình dáng sườn mặt của hắn, giọng điệu nhẹ nhàng: “Hơn nữa bây giờ anh đã được xem là thiên tài vượt thời đại rồi, nếu lại đột phá rồi phi thăng thì em biết đi đâu tìm anh đây?”

Tạ Hàn Dật duỗi tay ôm lấy eo anh, kéo người vào lòng: “Sao em còn dám nói chuyện hơn cả fans của tôi vậy?”

Hơi thở và nhiệt độ cơ thể của đối phương quanh quẩn bên người anh, nhịp tim cùng hòa làm một với nhau, Tống Khâm Dương nhắm hai mắt lại.

“Em vẫn luôn là fans của anh mà, anh Tạ Trầm.”

Trong giọng nói của anh mang theo ý cười, có chút lười biếng, mái tóc nâu như được mặt trời nhuộm nâu mềm mại xõa tung, giống như nhiệt độ cơ thể cách một lớp áo ngủ truyền tới, là khí chất của thiếu niên trong trẻo mà thuần khiết, nhiều năm như vậy vẫn không thay đổi, lại quyến rũ đến chết người.

Cơ thể đang dán sát anh của Tạ Hàn Dật hơi cứng lại một chút, cánh tay siết chặt, thấp giọng nói bên tai anh: “Đừng trêu chọc tôi, em vừa bị thương ở đầu, không thích hợp vận động mạnh.”

Tống Khâm Dương hiểu được ý tứ của hắn, cũng cảm thấy bầu không khí càng lúc càng nóng lên, phối hợp không nói gì nữa. Anh quay người áp lưng vào người hắn, tay ôm lấy cánh tay đang vòng qua hông chính mình.

Ngón tay anh ấn ấn lên mặt trong cánh tay của hắn, ở đó có vài vết sẹo mờ mờ hình tròn, là sẹo do tàn thuốc lá.

Vào lúc cấp ba khi anh nhìn thấy thì vẫn đau lòng không kìm được, cảm thấy Tạ Hàn Dật phải chịu khổ quá nhiều, sau này dù có chuyện gì xảy ra mình cũng phải đối với hắn thật tốt.

Lần đầu hai người lên giường sau khi ở bên cạnh nhau, anh cúi đầu hôn lên những vết sẹo này, ai ngờ được Tạ Hàn Dật vốn đang rất dịu dàng bỗng nhiên giống như nổi điên mà hôn anh, lăn lộn đến mức ngày hôm sau anh không thể xuống giường được.

Tạ Hàn Dật túm tay anh xuống, nắm chặt.

Những ngón tay đan vào nhau, độ ấm từ lòng bàn tay lan đến tận l*иg ngực, ấm áp đến mức khiến người ta muốn ngất đi. Khi sắp chìm vào giấc ngủ, Tống Khâm Dương mơ mơ màng màng mà nghĩ, nếu như lại cho anh thêm một cơ hội nữa để lựa chọn, anh còn có thể mất khống chế, không màng được mất mà đối với một người thật tốt không?

***

Sáng sớm hôm sau, khi Tống Khâm Dương bị đồng hồ báo thức đánh thức, cánh tay đang vắt lên eo anh cũng không kiên nhẫn mà siết chặt.

Trong nháy mắt, đầu óc của anh nhảy lên một cái. Trên giường của anh có người?

Nhận thức được điều này khiến Tống Khâm Dương nhanh chóng tỉnh táo lại, phản ứng của cơ thể còn nhanh hơn phản ứng của trí óc một bước.

Tạ Hàn Dật không hề phòng bị mà bị anh đạp cả người lẫn chăn xuống giường, ôm lấy xương sườn hít một ngụm khí: “Tống Khâm Dương! Em làm cái gì vậy?”

Tống Khâm Dương nhìn xuống hắn. Người trước mắt đang cau mày, trong đôi mắt đen như mực mang theo vẻ giận dữ và mơ màng.

Dưới ánh sáng của đèn ngủ phía đầu giường, đây là một gương mặt giống Tạ Trầm đến chín phần, đến cả độ cong khi nhíu mày cũng giống nhau đến vậy.

Trong nháy mắt, ký ức của anh đã trở lại.

Ánh mắt Tống Khâm Dương tối sầm xuống: “Anh trèo lên giường khi nào?”

“Mới sáng sớm em phát điên cái gì vậy?” Tạ Hàn Dật cả giận nói, cảm thấy cách đối phương nói chuyện thật đúng là không thể hiểu nổi, nhưng khi ánh mắt hắn đối diện với ánh mắt của Tống Khâm Dương thì không khỏi sững lại.

Từ trước đến nay, hắn chưa bao giờ nhìn thấy Tống Khâm Dương dùng ánh mắt thế này nhìn mình, lạnh nhạt, xa cách, thậm chí còn mang theo một chút khinh thường.

Khϊếp sợ khiến hắn đến cả nói chuyện cũng chần chừ: “…Có phải em vẫn còn chưa tỉnh ngủ không?”

“Tôi thấy người không tỉnh táo là anh.” Giọng điệu của Tống Khâm Dương lãnh đạm: “Chúng ta hẳn là đạt được nhận thức chung về mối quan hệ với nhau rồi, xin anh đừng tự ý vượt rào.”

Giờ khắc này Tạ Hàn Dật đã quên nổi giận, hoàn toàn chuyển sang trạng thái bối rối.

Tống Khâm Dương nói tiếp: “Tôi bỏ ra 30 triệu dollar để chuộc anh từ tay người chủ cũ, không phải để anh sử dụng thủ đoạn ti tiện này.”

Lời này vừa dứt, Tạ Hàn Dật giận quá hóa cười: “Em? Em chuộc tôi? Tống Khâm Dương, em đang diễn cái gì vậy?”

Nói rồi hắn đứng lên, định vươn tay sờ lên trán đối phương.

“Bốp”

Một âm thanh thanh thúy vang lên, tay hắn bị đánh bay không chút lưu tình.

Tạ Hàn Dật khó mà tin nổi nhìn cánh tay đang lơ lửng trên không trung của chính mình, làn da trên mu bàn tay bắt đầu ửng đỏ. Tống Khâm Dương vậy mà đánh hắn?

Trong con ngươi màu đen của hắn tràn ngập lửa giận: “Có phải là em đυ.ng hỏng đầu luôn rồi không?”

Tạ Hàn Dật đã nhìn ra Tống Khâm Dương lúc này quả thật không được bình thường. Hắn chống hai tay lên giường, tới gần đối phương, hỏi một vấn đề cực kỳ triết học.

“Tôi là ai?”

Biểu cảm trên mặt Tống Khâm Dương vẫn nhàn nhạt như cũ: “Tạ Hàn Dật.”

Lúc này sắc mặt Tạ Hàn Dật hơi buông lỏng, nghĩ thầm quả nhiên Tống Khâm Dương không dám quên hắn, một giây sau đã nghe được Tống Khâm Dương nói tiếp.

“Anh chỉ là thế thân của hắn thôi, không cần phải làm những chuyện không có ý nghĩa.”

Khẩu khí của Tạ Hàn Dật nhanh chóng thay đổi, đáy lòng càng thêm nặng nề: “Cái gì? Em nói tôi là thế thân của ai?”

“Anh không cần phải biết.”