Chương 6-1

Sắc mặt của Tạ Hàn Dật thay đổi, nhận lấy nhìn thoáng qua, mày càng lúc càng cau chặt.

Ảnh chụp do một tài khoản paparazzi có tiếng xấu trong giới đăng vào mười phút trước. Liên tục vài tấm đều là ảnh chụp trên đường phố buổi tối yên tĩnh lại không có người, xe của Tạ Hàn Dật dừng lại ven đường, mà bản thân hắn đang đứng cùng một nữ diễn viên vừa mới nổi lên vài năm gần đây ở cạnh xe. Ánh đèn đường mờ nhạt càng khiến bầu không khí thêm phần mờ ám.

Hắn đeo khẩu trang, nhưng cho dù ảnh chụp rất mơ hồ, chỉ nhìn thân hình và khí chất cũng đã đủ để người khác nhận ra hắn. Nữ diễn viên đang khóc như một đóa hoa lê đọng mưa, vừa thấy đã thương, vẫn luôn cố gắng kéo cánh tay hắn, mà cách cả màn hình cũng có thể nhìn ra sự khước từ lẫn bực bội của hắn.

Truyền thông phóng đại mấy bức ảnh này bằng những câu từ đau buồn. “Chia tay giữa đêm giao thừa” – trực tiếp chỉ hướng rằng bức ảnh này được chụp đêm qua. “Người yêu cãi vã hay bội tình bạc nghĩa?” – câu hỏi bén nhón đến mức không hề lưu tình.

Tuy rằng là tin hot đăng lên vào sáng sớm, nhưng dựa vào độ nổi tiếng của hai người, đặc biệt là của Tạ Hàn Dật khiến độ thảo luận trên mạng càng ngày càng tăng.

Có người đào ra được lịch trình trước đó của hai người có mấy phần trùng lặp, còn có người đăng tin hot nặc danh rằng từng gặp qua hai người bọn họ một trước một sau đi vào cùng một khách sạn, còn có fans của nữ diễn viên trực tiếp mắng thẳng vào fans của Tạ Hàn Dật.

Tạ Hàn Dật thấp giọng mắng một câu, tắt ứng dụng đi, đen mặt trả điện thoại cho anh: “Không biết là tên điên nào, gọi điện thoại cho em làm gì chứ?!”

Khóe miệng Tống Khâm Dương nhếch lên, anh cũng chẳng hiểu vì sao lúc này lại đột nhiên muốn cười: “Có lẽ là bởi vì em còn được xem như ông chủ trên danh nghĩa của anh.”

Hình như Tạ Hàn Dật bị ý cười nhẹ nhàng như không để tâm, càng không có ý chế giễu của anh khi nói câu này đâm cho một cái, tức giận đùng đùng xoay người đi gọi điện thoại.

Tống Khâm Dương đứng ở phía xa nhìn hắn lạnh giọng trò chuyện phải trái gì đó với người còn lại.

Ở trong giới giải trí từ trước đến nay không thể nào thiếu tai tiếng, đặc biệt là những đỉnh lưu siêu sao như Tạ Hàn Dật. Tống Khâm Dương vẫn luôn biết rất rõ điểm này, cũng thường xuyên lựa chọn bỏ qua những tin tức đó.

Nhưng lần này, anh biết tình huống có chút khác với bình thường.

Tối hôm qua Tạ Hàn Dật bỗng nhiên gửi cho anh một tin nhắn bảo là “có việc”, hơn nữa quần áo mà hôm qua hắn mặc đến quán bar tìm anh giống y như đúc trong ảnh chụp.

Tuy rằng nhiệt độ trong phòng rất vừa phải, Tống Khâm Dương vẫn cứ cảm thấy sau lưng lạnh toát. Vốn dĩ Tạ Hàn Dật không thích đàn ông, chuyện này anh luôn được nhắc nhở không chỉ một lần trong quá trình theo đuổi đối phương, anh biết đó không phải chỉ là một cái cớ để từ chối.

Tạ Hàn Dật cúp điện thoại xong quay trở lại, vừa hay nhìn thấy dáng vẻ thất thần của anh, không biết vì sao trong lòng đột nhiên căng thẳng.

“Đừng nói em thật sự tin nhé?”

Tống Khâm Dương nghe được lời nói của đối phương mới lấy lại tinh thần. Lúc này, anh hiếm khi nhìn thấy một tia xấu hổ trên mặt Tạ Hàn Dật.

“Em không tin.” Anh nói xong, hầu kết chậm rãi cử động một chút, gian nan mà thốt ra một câu từ trong cổ họng: “Nhưng em vẫn muốn nghe anh giải thích một chút.”

Ánh mắt thản nhiên mà bình tĩnh của anh khi nhìn thẳng vào mắt Tạ Hàn Dật khiến hắn đau lòng.

“Có cái gì đâu mà phải giải thích.” Hắn nghĩ đến người phụ nữ kia, còn có cả lời uy hϊếp khiến người ta buồn nôn tối hôm qua, ánh mắt không thể giấu nổi vẻ chán ghét: “Tôi và cô ta có thể có quan hệ gì được chứ?”

Tống Khâm Dương vẫn lẳng lặng nhìn hắn.

Tạ Hàn Dật nhìn vẻ mặt này của anh, trong lòng cảm thấy khó chịu. Hắn lại gần, dịu giọng nói: “Được rồi, không cẩn phải ghen vì chuyện này đâu, chờ lát nữa sẽ bị xóa sạch thôi.”

Tống Khâm Dương rũ mắt xuống, lông mi chớp nhẹ, thong thả mà có trật tự nói: “Hôm qua đột nhiên anh có việc phải đi nơi nào, anh và nữ diễn viên này đang nói cái gì, hai vấn đề anh chỉ cần trả lời em một cái thôi.”

Nói xong, ngón tay siết chặt đang rũ bên người anh từ từ buông lỏng, một hơi thở treo trong lòng cuối cùng cũng buông xuống.

Anh biết thứ khiến Tạ Hàn Dật thấy phản cảm nhất là phiền phức và dây dưa. Anh cũng biết mình vừa làm một chuyện khiến đối phương chán ghét.

Tạ Hàn Dật nhìn ánh mắt anh dời đi không muốn nhìn mình, nhịn không được duỗi tay kéo hai vai anh: “Em nghi ngờ tôi sao? Việc này không liên quan gì đến quan hệ của anh và em, đừng náo loạn.”

Tống Khâm Dương ngước mắt, đôi mắt màu nâu giống như có thể nhìn vào sâu thẳm bên trong hắn. Mỗi một chữ anh nói ra, đều có một phần bất an, chua xót, lo được lo mất chồng chất suốt bấy lâu nay không thể khống chế mà tràn ra.

“Anh có thể hỏi em, em cũng có thể nói hết về tình hình hôm qua cho anh, nhưng em không thể hỏi anh, có đúng không?”

Tạ Hàn Dật ngẩn người. Ở trước mắt hắn, Tống Khâm Dương từ trước đến nay vẫn luôn là một ánh mặt trời xán lạn, hắn chưa bao giờ nhìn thấy biểu cảm ảm đạm, uất ức như thế này của đối phương.

Ở bên cạnh hắn chua xót như vậy sao?

Tống Khâm Dương đã mở đầu, vì thế dứt khoát mà nói tiếp: “Chúng ta bây giờ là quan hệ gì, có phải là đang yêu đương bình thường không?”

Nói xong lời này, bao nhiêu chua xót tích tụ trong lòng anh tuôn ra như lũ lụt, nhưng quả thật đã cảm thấy nhẹ nhàng hơn nhiều.

Tạ Hàn Dật nghe được lời này, mạch máu trên thái dương đột nhiên nhảy lên. Hắn luôn tự nhận chính mình ghét nhất là người khác càn quấy, nhưng giây phút này hắn tình nguyện Tống Khâm Dương nổi giận đùng đùng cũng không muốn nhìn thấy khung cảnh đối phương dùng ánh mắt đau lòng thế này nhìn hắn.

Nghĩ đến ngày hôm qua không ngừng có chuyện phá rối, trong lòng hắn càng thêm bực bội, lực tay không tự giác tăng lên, siết chặt đến mức Tống Khâm Dương nhẹ nhàng nhíu mày.

“Hai chuyện này có thể giống nhau sao?” Tạ Hàn Dật nghĩ đến những lời hôm qua Chung Nghiêu nói, giận tái mặt hỏi lại: “Ai cũng biết Chung Nghiêu gọi em đi là có ý gì.”

Hóa ra là không giống nhau. Tống Khâm Dương nghĩ, là do anh quá thích Tạ Hàn Dật, vậy nên mới không nỡ để đối phương hiểu lầm dù chỉ một chút, uất ức dù chỉ một chút. Bởi vậy nên dù chỉ là những lên án không hề có lý do, anh cũng sẽ kiên nhẫn giải thích, thậm chí có thể vô điều kiện mà xin lỗi rồi dỗ dành hắn.

Mà đối phương lại không cần phải làm những chuyện như vậy.

Lúc này, điện thoại di động của Tạ Hàn Dật vang lên. Hắn nhìn thoáng qua rồi cúp máy, tiếng chuông lại nhanh chóng vang lên thêm một lần.

Tống Khâm Dương nhìn cái tên của trợ lý “Tiểu Phương” hiện lên trên màn hình. Trợ lý của Tạ Hàn Dật chỉ gọi điện thúc giục như vậy khi thật sự đã không còn thời gian nữa.

“Anh còn phải đi chụp quảng cáo nữa.” Dưới sự chờ đợi của Tạ Hàn Dật, Tống Khâm Dương chỉ nói như vậy.

Tạ Hàn Dật yên lặng nhìn anh hai giây, xoay người rời đi.

Nhìn bóng dáng hắn không hề quay đầu mà bước thẳng ra cửa, Tống Khâm Dương chợt nghĩ, anh vẫn luôn nhìn theo bóng lưng của hắn.

Từ bóng dáng đỉnh đạc khi đứng trên bảng đen viết lời giải, đến bóng dáng đạp xe đạp, mặc áo sơ mi trắng với vạt áo tung bay theo gió, đến cả sợi tóc đen cũng lay động trước phong cảnh dịu dàng này.

Con người vào lúc trẻ tuổi vẫn luôn khờ dại cho rằng mình có thể bắt được gió.

Đáy lòng của Tống Khâm Dương đột nhiên dâng lên một loại xúc động muốn gọi hắn lại, thậm chí bắt đầu có chút hối hận vì những lời vừa nói.

Tạ Hàn Dật đi tới cửa thì đột nhiên quay người lại, vẻ mặt có chút không được tự nhiên hỏi: “Tối hôm nay tôi có một buổi lễ trao giải, em có tới không?”

Tống Khâm Dương ngẩn ra một chút: “Tối hôm nay em có một bữa tiệc.”

Tạ Hàn Dật nhìn biểu tình bình tĩnh của anh, trong nháy mắt chợt cảm thấy Tống Khâm Dương đột nhiên cách mình rất xa. Hắn nghĩ thầm, cũng không biết là ai từng nói cho dù là thành tựu lớn nhỏ thế nào cũng sẽ cùng hắn chứng kiến.

“Là vì những bức ảnh chụp đó sao?” Hắn lạnh lùng nói: “Tôi không hề có chút quan hệ gì với cô ta.”

“Em thật sự có một buổi tiệc.”

“Sao cũng được.”

Tạ Hàn Dật nói xong thì đóng sập cửa lớn lại một cách mạnh bạo.