Chương 109

11 giờ sáng.

Tại tầng 3 của canteen khu vực Đông Nam Đại học Bắc Kinh.

Bởi vì không phải là đến giờ cao điểm, vì vậy số lượng sinh viên tầng ba không phải là quá nhiều, bàn và ghế còn trống rất nhiều, tại thời điểm này, hầu như tất cả các bàn nói cùng một điều.

"Phù, một tuần lễ trôi qua rồi cuối cùng cũng có thể miễn cưỡng coi là thoải mái để thưởng thức bữa ăn trưa."

"Các em sinh viên năm nhất cũng quá giỏi, chúng ta đúng là kém hơn, thực sự kém hơn."

"Ăn chậm một chút, dù sao bọn họ cũng phải học đến mười hai giờ."

"Hãy suy nghĩ một chút, rất có khả năng khi chúng ta còn là tân sinh viên thì những học trưởng học tỷ đều có tâm trạng giống như chúng ta bây giờ vậy."

Nguyễn Trà nghe bạn cùng phòng nói chuyện, rất đồng ý gật gật đầu, ngay sau đó, trong lòng lại đột ngột sinh ra một loại buồn bã không thể nói được.

Một lúc lâu sau, Nguyễn Trà lắc đầu, trong lòng cảm khái một câu: Thời gian trôi qua thật chóng vánh.

Chớp mắt, mình đã là sinh viên năm hai, ở đại học Thành phố Bắc Kinh cả năm, từ học muội trở thành học muội kiêm học tỷ.

Hứa Nam, Hoàng Giai Giai, Quý Phi Dương, Tạ Trường An và Tạ Duy cũng thi đậu đại học mơ ước của họ, hai người ở thủ đô Bắc Kinh, ba người ở ngoại tỉnh, bảy người thường xuyên gặp mặt ở Nhị Trung, giờ đây tụ tập lại có chút khó khăn.

Tuần trước, Nguyễn Trà và Phó Thầm gọi Hứa Nam, Quý Phi Dương hai người đi ra gặp mặt, về phần ba người còn lại, chỉ có thể tụ tập ăn tối trên video.

Có mười một canteen trong khuôn viên Trường Đại học Bắc Kinh, nhưng bất kể ở đâu thì trước giờ ăn, dòng người đổ xô đi ăn rất nhiều, đặc biệt là trong thời gian huấn luyện quân sự cho tân sinh viên, buổi trưa tan học đến canteen sẽ nhìn thấy phía trước một dãy người đang xếp hàng.

Ký túc xá Nguyễn Trà có bốn người, buổi sáng lớp thứ tư đều ở trong một lớp học chuyên nghiệp, sau khi lớp học kết thúc, cả nhóm thường đến canteen ngay.

Bốn người không sợ xếp hàng, nhưng sau khi xếp hàng, các loại món ăn không phong phú sẽ rất lo lắng, đi sắp xếp xào, tương đương với bỏ qua giấc ngủ trưa buổi trưa, tổng cộng, bốn người chỉ đơn giản gọi đồ ăn mang đi trước, buổi trưa tan học trở về ký túc xá vừa vặn lấy đồ ăn bên ngoài.

Đang là thứ bảy, sư đệ sư muội của quân huấn năm nhất không có ngày nghỉ, nhưng bọn họ làm học trưởng học tỷ. Bốn người cũng không gọi đồ ăn mang đi, trực tiếp đến canteen ăn trưa.

Bạn cùng phòng nói xong, bất thình lình chú ý tới mâm cơm của Nguyễn Trà, nhất thời kinh hãi "Trà trà, sao chỉ ăn có một phần thức ăn, có phải dạ dày không thoải mái không?"

"Dạ dày không có cảm giác khó chịu, nhưng mình và Phó Thầm hẹn buổi trưa đi xem phim, đến lúc đó cũng phải mua đồ ăn." Nguyễn Trà thuần túy nghĩ ở ký túc xá cũng không sao, liền cùng bạn cùng phòng đến rồi bảo dì ở canteen cho một phần cơm lót bụng.

Nghe được câu trả lời của Nguyễn Trà, lo lắng trong mắt bạn cùng phòng lập tức bị bát quái thay thế, nhỏ giọng thì thầm "Trà Trà, lát nữa bọn mình cùng cậu đi gặp Phó Thầm, học trưởng Phó Thầm nhà cậu quá gây chú ý, rất dễ khiến các học muội năm nhất động tâm thiếu nữ."

Huấn luyện quân sự ở Đại học Bắc Kinh có một truyền thống, ngoại trừ các giảng viên phụ trách đào tạo, mỗi lớp học gửi một học trưởng năm thứ hai hoặc đàn chị làm trợ giảng.

Những người được chọn, không có ngoại lệ, tất cả đều giành được danh hiệu tiêu chuẩn xuất sắc trong khóa huấn luyện quân sự năm ngoái, thuộc về những người nổi bật trong cùng một nhóm.

Phó Thầm có thể được chọn, Nguyễn Trà cũng không bất ngờ, dù sao tính tình anh cũng giống như vậy, hoặc là không làm, một khi làm, là phải làm tốt nhất có thể.

Hai người bạn cùng phòng còn lại nghe xong, cũng không nhịn được gật đầu "Đúng vậy, phải để cho chính bài lắc lư một vòng trước mặt người khác, xua tan suy nghĩ trong lòng một số người."

"Mình cảm thấy hẳn là không cần đâu?" Nguyễn Trà lắc lắc chiếc nhẫn bạch kim trên tay trái mình "Phó Thầm cũng mang theo nhẫn đính hôn mà."

Trong một năm, Lương gia tính chuyện vui thành đôi cho hai người họ.

Trong kỳ nghỉ đông của Nguyễn Trà, Lương Tồn Hoài và Nhan Nhược Xán kết hôn, mà chờ đến kỳ nghỉ hè, trước sự chứng kiến của hai gia trưởng, Nguyễn Trà và Phó Thầm đã đính hôn.

Phó Thầm sợ Nguyễn Trà cảm thấy đeo nhẫn ở trường đại học không tiện hoặc quá lớn, sau khi bàn bạc với Nguyễn Trà xong, hai người đặt một chiếc nhẫn thiết kế rất đơn giản.

Bình thường Nguyễn Trà làm vật trang trí đeo là được, về phần Phó Thầm hoàn toàn không cảm thấy cao điệu, từ khi đeo lên, cũng không tháo xuống nữa.

Bạn cùng phòng nghe vậy, vỗ vai Nguyễn Trà một cái "Được rồi, kết hôn trước sau cũng không ngăn được tiểu tam, huống chi đính hôn, hơn nữa nam sinh đeo nhẫn làm trang trí cũng có, trong trường học bình thường không nhìn thấy hai người bạn cùng lớp cùng ra vào, không chừng đều đoán không ra hai người lại đính hôn nhanh như vậy."

Bạn cùng phòng ngồi đối diện nói theo "Nghiêm túc mà nói, nếu không phải năng lực của Phó Thầm, mình thật sự hoài nghi Phó nhà cậu ——"

Nói được một nửa, ba người bạn cùng phòng gần như đồng thanh "Yêu đương thành bệnh rồi."

Nguyễn Trà: "..."

Nguyễn Trà cho rằng mình rất cần phải đặt tên cho bạn trai "Cậu nói không đúng, tình yêu, Phó Thầm nhà mình điểm số học tập toàn bộ đứng đầu trong khoa, công việc quản lý hội sinh viên, hơn nữa, trò chơi trực tuyến ba chiều đều được liệt kê, thể lực..."

"Về thể lực, trong trận đấu bóng rổ cũng có thể giành được vị trí số 1." Không đợi Nguyễn Trà nói xong, bạn cùng phòng giúp đỡ nói, thậm chí tiếp tục bổ sung "Nhưng cậu cũng không kém cạnh gì, cậu học không phải cũng là đứng đầu khoa chúng ta à? Cậu không đi đến hội sinh viên, nhưng cuộc thi biện luận cuối cùng, phía bên đối bị cậu hỏi đến choáng váng không còn lời để phản bác, về công việc, cậu thiết kế game chúng ta đang chơi."

"Nhưng cậu chỉ là một bộ dáng tự học, tự tìm hiểu, miễn là có thời gian để tìm hiểu mô hình học bá, không phải rất dính Phó Thầm."

Ngược lại là Phó Thầm liên tục ở trước mặt ba người bọn họ tạo cảm giác tồn tại, so với bạn trai của họ chỉ sợ hơn chứ không thua, mỗi lần đều không có ngoại lệ, hoặc là chờ đợi Nguyễn Trà tan học, hoặc là đi cùng Nguyễn Trà.

Nghe vậy, Nguyễn Trà ho nhẹ hai cái, ánh mắt né tránh "Lúc mình dính anh ấy ba người không thấy, cuối tuần trước, bọn mình ——"

Bạn cùng phòng: "...Khụ khụ khụ!"

Lãng phí thực phẩm đáng xấu hổ, không cần khoe cẩu lương! Thức ăn cho chó chất lượng như vậy, thức ăn trong đĩa tính là gì?

Nguyễn Trà dừng lại lời nói, suy nghĩ một chút "Không nói chuyện mình dính Phó Thầm như thế nào, nói bản thân Phó Thầm đi, anh ấy có chỉ số IQ cao, cho nên hiệu quả công việc cao, thời gian rảnh rỗi tự nhiên dư dả hơn mình rồi, đi học cùng nhau cũng là anh ấy muốn đi, mỗi ngày cùng nhau."

Bạn cùng phòng: "..."

Ở Đại học Bắc Kinh, thiên tài có chỉ số IQ cao cũng có, hơn nữa không chỉ có một hai người, nhưng lại không phải nhiều như người đi ngoài phố, tuy nhiên, đối với bạn cùng phòng mà nói, ấn tượng nhất chỉ có một mình Nguyễn Trà.

Công việc không sơ xuất, quá trình học tập cũng xuất sắc.

Dưới ánh hào quang của Nguyễn Trà, bạn cùng phòng cũng tiếp tục hăng hái học tập, vào cuối kỳ trước, điểm số của bốn người đều nằm trong top 6 của lớp, được học sinh cùng cấp gọi là ký túc xá học bá.

Trên thực tế, gọi là "Yêu thành bệnh" thì bạn cùng phòng cũng chỉ thường trêu chọc riêng thôi, sẽ không bao giờ nói với người ngoài.

Dù sao lần đầu tiên các bạn cùng phòng gặp Phó Thầm, nhất trí cảm thấy Phó Thầm cao lãnh, anh đối đãi với ba người tuy rằng chưa nói đến cao lãnh, nhưng rõ ràng vẫn duy trì lễ phép xa cách.

Về phần Phó Thầm đối xử với Nguyễn Trà, người khác nhìn không cảm thấy nhiều, ba người làm bạn cùng phòng, thường xuyên có thể nhìn thấy, hơn nữa có sự tương phản, cảm thụ liền rõ ràng.

Ba người cảm thấy chua xót đồng thời vui mừng.

Chua xót, là vì có sự đối lập rõ ràng như vậy, yêu cầu của mình đối với bạn trai tăng vọt, còn vui mừng, Nguyễn Trà đơn đơn thuần thuần (1128:..??) có một người bạn trai đáng tin cậy như Phó Thầm ở đây, cũng có thể khiến người ta không cần lo lắng Nguyễn Trà bị người khác lừa gạt.

Mười phút sau, bốn người ra khỏi căng tin và đi thẳng đến sân thể dục.

Buổi trưa mặt trời đang lúc nắng chói chang, bốn người Nguyễn Trà chia làm hai, mỗi bên có một cái ô, trong tay mỗi người đều mang theo một cái túi, bên trong chứa trà trái cây vừa gọi tới.

Việc quản lý đào tạo quân đội Bắc Kinh không quá nghiêm ngặt, mỗi giáo viên lớp năm nhất có thể mua một số đồ uống, dưa hấu, v.v. cho các bạn cùng lớp và huấn luyện viên.

Nguyễn Trà sợ phơi nắng, không làm trợ giảng, làm hướng dẫn viên lớp, sáng thứ Tư vừa mang đến cho học sinh trong lớp mấy chục phần cơm hộp bữa sáng.

Trên sân có một số đội đang thực hành, một số đang ngồi trên đất nghỉ ngơi, một nhóm sinh viên từ trường trung học quân sự đào tạo, không cảm thấy quá khó khăn.

Theo quan điểm của sinh viên năm nhất, đào tạo quân sự là một cơ hội để làm quen với các bạn cùng lớp, chờ đợi cho đến khi bạn cùng lớp biết xong, đôi mắt tự nhiên di chuyển đến huấn luyện viên và trên người trợ giảng.

Phó Thầm chịu trách nhiệm cho lớp 1 và 3 của cùng khoa, anh chỉ cần làm hai điều, đầu tiên, làm mẫu cho sinh viên nhận biết được các tư thế, sinh viên cũng có thể làm theo, thứ hai, làm việc với giảng viên, giúp đào tạo sinh viên.

Diện mạo anh tuấn xuất sắc, vóc dáng ao gầy, lại mặc thêm một bộ quân phục gọn gàng, cả người quả thực đẹp trai không chịu nổi!

Phó Thầm, để cho nhan khống và đồng phục khống đồng thời được thỏa mãn!

Không nói đến lớp 3, trong hai lớp liền kề, cũng có một số nữ sinh lặng lẽ quan sát Phó Thầm.

Nhưng suốt một tuần trôi qua, Phó Thầm đối mặt với những lời nói của các tân sinh viên rất ít đến đáng thương, ngoại trừ hơi thở đứng chờ đợi hầu như không thể nghe thấy bất cứ điều gì khác.

Về phần nghỉ ngơi, giống như bây giờ, Phó Thầm cũng chỉ nói chuyện với huấn luyện viên, căn bản không giống đàn anh đàn chị trong các lớp khác, khi thì chọc một chút học đệ học muội.

Huấn luyện viên lớp 3 là sinh viên quốc phòng năm thứ ba, bình thường thích tham gia vào mô hình toán học, cuộc thi thể thao điện tử và các hoạt động sáng tạo khoa học và công nghệ khác, về phần Phó Thầm, anh trong công nghệ điện tử không chỉ có cái nhìn sâu sắc, nắm vững kiến thức tốt, hai người trò chuyện vài câu, một nhịp là hợp nhau.

Vốn có học sinh muốn nói không phải chỉ là eSports sao, ai mà thời cao trung không chơi game online? Họ thậm chí còn muốn đến gần hơn, hy vọng có thể mượn sở thích chung để làm quen, ai ngờ vừa nghe, liền nghe được nội dung khác.

Nội dung cuộc trò chuyện giữa Phó Thầm và huấn luyện viên, một loạt các thuật ngữ chuyên môn, họ nghe không hiểu, không có cách nào để xen vào!

Mắt thấy tạm thời nghỉ ngơi, huấn luyện viên lớp 3 đang muốn cùng Phó Thầm trò chuyện một chút về "Hành tinh quá trình kinh doanh" vừa được đề cử giữa sinh viên quốc phòng, tuy nhiên, vừa nhấc mắt lên, huấn luyện viên liền nhìn thấy hai nữ sinh trong đội kéo tay đến.

Nữ sinh đi trước, lúc mới huấn luyện quân sự đã nhìn trúng Phó Thầm, vốn cô ấy cho rằng mình đang ở trong đội ngũ, nhan sắc số một số hai, không ai sánh bằng được, Phó Thầm rất có thể sẽ lên nói chuyện, lại không nghĩ tới chờ đợi một chút, Phó Thầm không những đáp lời không nói, thậm chí mỗi buổi trưa tan đội ngũ, anh còn biến mất còn nhanh hơn so với bạn học chạy đến canteen!

"Học trưởng, đợi đến trưa nghỉ ngơi, anh có rảnh không ạ? Bọn em muốn mời anh đi ăn tối và hỏi về những điều liên quan đến chuyên môn."

"Đúng rồi, học trưởng, nghe nói thành phố phía nam là quê hương anh sao? Thật trùng hợp, chúng ta là đồng hương đó!"

Hai chữ Thành phố phía Nam, làm cho Phó thầm có phản ứng, ngẩng đầu nhìn, anh đối với hai nữ sinh trước mặt đều không có ấn tượng quá sâu sắc, chắc là trên đường nhìn thấy, đều không nhớ được trong lớp mình có người như vậy.

Thấy Phó Thầm ngẩng đầu lên, hai nữ sinh trong lòng vui vẻ, nhưng không đợi bọn họ tiếp tục nói liền bị một giọng nữ cắt ngang.

"Này, đàn chị mời đàn em học muội uống trà trái cây." Bạn cùng phòng của Nguyễn Trà cách đó vài mét liền thấy có nữ sinh cùng Phó Thầm bắt chuyện, túm lấy Nguyễn Trà liền đi lên, lớn tiếng hô to, khuỷu tay chạm thẳng vào Nguyễn Trà, thấp giọng thúc giục, "Mau đi lên tuyên bố chủ quyền, bằng không Phó Thầm nhà cậu..."

Bạn cùng phòng còn chưa dứt lời, nhìn Phó Thầm từ phía trước trực tiếp chạy tới, nhất thời câm nín.

Xem ra, căn bản không cần Nguyễn Trà tuyên bố chủ quyền đâu nhỉ, Phó Thầm đã đi trước một bước.

Sau khi Phó Thầm đi đến, giúp bốn người mang túi đựng trà trái cây, gọi mấy nam sinh trong lớp đến chia, sau đó nhẹ giọng nói chuyện với Nguyễn Trà "Nửa giờ nữa là xong, trên sân thể dục phơi nắng, em đợi lát nữa ngồi ở vị trí râm mát một chút?"

"Em cũng không ngốc, sao có thể cùng mấy người bọn anh phơi nắng chứ? Hơn nữa, có ô nữa mà." Nguyễn Trà nói chuyện, cùng các đàn em lớp 3 vẫy tay.

Không đợi Nguyễn Trà vung xong, Phó Thầm đã đẩy vai Nguyễn Trà đi đến vị trí râm mát, trong lời nói không cho phép cô cự tuyệt "Có ô cũng không được, dưới ô nhiệt độ cao."

Trong nháy mắt Phó Thầm đưa tay lên, các sinh viên trong đội nhất thời bừng tỉnh đại ngộ, một lát sau, tiếng ồn ào thiện ý liên miên không ngừng.

Nói một cách chính xác, giao tiếp giữa Phó Thầm và Nguyễn Trà thật sự không thân mật, họ cũng không có thói quen cố tình thể hiện tình cảm ở nơi công cộng.

Nhưng Phó Thầm thời gian trước trước đối với ai cũng xa cách, hơn nữa còn phân rõ giới hạn, hiện tại Nguyễn Trà vừa tới, Phó Thầm trực tiếp chạy lên không nói, thậm chí còn nắm vai người ta!

Một số thứ, lại tương phản đến như vậy.

Ba người bạn cùng phòng nhìn Phó Thầm và Nguyễn Trà đang trò chuyện, lại nhìn hai nữ sinh vốn muốn bắt chuyện với Phó Thầm, hiện tại muốn nói lại thôi, liếc nhau một cái.

Người đàn ông thực sự có khả năng, không cần phải chờ đợi cho bạn gái, chính mình có thể đến giải quyết một cách gọn gàng.

Phó Thầm không nói với Nguyễn Trà quá lâu, dù sao thời gian nghỉ ngơi cũng sắp tới, khi anh trở về, hai nữ sinh còn chưa trở về.

Một trong những nữ sinh sau khi nhìn ra quan hệ giữa Phó Thầm và Nguyễn Trà, rất sảng khoái buông tha, nhưng một nữ sinh khác, thật thích Phó Thầm, trong lòng nghĩ tranh thủ một chút, huống chi, cho dù là bạn trai bạn gái, bọn họ không rõ, tự mình giả vờ không biết là được.

"Học trưởng, học tỷ vừa tới kia, hai người rất quen biết sao?"

Mặc dù Nguyễn Trà đã gây sốt trong "Cuộc sống thân yêu", nhưng chương trình đã được hai năm, ngôi sao hai năm không xuất hiện trên mạng, tất cả mọi người không thể nhận ra, huống chi ...

Hơn nữa sau khi Nguyễn Trà học đại học, ăn mặc không còn học sinh như hồi cao trung, cho nên, cả đội ngũ lớp 3, ngoại trừ những tân sinh viên cảm thấy Nguyễn Trà có chút quen mắt, không ai nhận ra Nguyễn Trà chính là nhân vật chính của bộ sưu tập biểu tượng cảm xúc nổi tiếng nhất thời mà một số người trong số họ thường sử dụng cách đây 2 năm.

Phó Thầm vẫn luôn chú ý đến Nguyễn Trà, thấy Nguyễn Trà có thể cùng bạn cùng phòng nói chuyện vui vẻ, ánh mắt cười đều cong lên, anh nhìn đến mặt mày cũng không tự giác nhu hòa vài phần.

Chỉ chốc lát, Phó Thầm quay đầu lại nhìn về phía nữ sinh đang nói chuyện, không trả lời mà hỏi ngược lại "Cô vừa nói mình ở thành phố phía nam?"

Nữ sinh gật gật đầu "Đúng vậy."

Nghe vậy, Phó Thầm lại nhìn về phía nhóm tân sinh đang uống trà trái cây trong đội ngũ phía trước, chỉ chỉ Nguyễn Trà "Các cô cảm thấy đàn chị kia xinh đẹp không?"

Các tân sinh viên đã sớm nhìn ra mối quan hệ của hai người, tất cả đều vang dội trả lời "Xinh đẹp!"

"Cô ấy là vị hôn thê của tôi." Khi Phó Thầm nói chuyện, giọng nói của anh mang theo một nụ cười rõ ràng, lắng nghe, và thậm chí có thể nghe thấy một số cảm xúc ôn hòa.

Một vị hôn thê, làm cho đội xuất hiện một thời gian ngắn bình tĩnh, sau khi tất cả, vị hôn thê và bạn gái, về mặt khái niệm, thực sự có một sự khác biệt lớn! !

Không đợi mọi người hoàn hồn, Phó Thầm lại cười, giọng nói của anh không lớn, nhưng lại có thể làm cho cả đội đều nghe thấy "Đàn chị kia đã học ở Nhị Trung của thành phố Phía Nam, hai người bọn tôi đã yêu nhau lúc cao trung, chuẩn bị tốt nghiệp đại học liền kết hôn."

Những người khác: "..."

Trà trái cây trong tay, đột nhiên có mùi chanh.