Chương 15

Vì chuyện của Lương Thiến Linh khiến tâm trạng của ông cụ Lương không được tốt, ông ăn xong liền đi lên lầu nhắm mắt nghỉ ngơi. Nguyễn Trà do không hứng thú nên đã từ chối lời đề nghị chơi trò chơi gia đình của ba mẹ cô, lê bước chân trở lại phòng ngủ. Để sau này có cuộc sống cá mặn, cô chỉ có thể cố gắng ôn tập thật tốt cho kì thi hàng tháng vào thứ Hai tuần sau.

Thời gian trôi qua rất nhanh, Nguyễn Trà nhìn đồng hồ treo tường, đã mười hai giờ, cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đèn điện trong sân bật sáng chiếu rọi mọi cảnh vật. Dưới bàn tay của ba mẹ và các bác công nhân mà nhà kính bây giờ đã nhìn ra hình dáng.

Những phiến đá thô kệch làm không gian trong sân vườn bị thu hẹp lại, ông cụ Lương ra lệnh đem chúng vứt đi, chỉ giữ lại mấy chậu hoa xinh xắn trên khung sắt.

Không thể phủ nhận, khuôn viên thay đổi cũng tác động đến tâm trạng, ngực cô không còn ngột ngạt nữa. Nguyễn Trà lắc đầu, không muốn tiếp tục suy nghĩ, tầm mắt một lần nữa trở lại sách giáo khoa, trên bàn có vở bài tập, một cốc nước đã uống hết, bên cạnh là cuốn sổ ghi chép.

Nét chữ trên giấy thanh mảnh, câu chữ chất phác, giống với con người Phó Thầm. Trong vở không chỉ ghi chép các điều quan trọng của từng môn học mà còn tổng hợp các loại đề thi được đánh dấu bằng màu sắc khác nhau và các loại câu hỏi cơ bản thường gặp. Không thể không nói, chữ viết của Phó Thầm là một tác phẩm nghệ thuật. Phân tích rõ ràng, logic, một thiên tài lý luận toán học thường xuyên đạt điểm tuyệt đối, bất chợt làm nhân gian tan thành khói lửa. Ai nói người nghiêm túc sẽ không ghi chép? Phó Thẩm nhớ rất chi tiết!

Nguyễn Trà mất hai tuần, dựa theo các mục chính trong sổ ghi chép, tóm tắt kĩ lưỡng xong toàn bộ nội dung sách giáo khoa lý hóa, hiện tại đang dựa vào đó củng cố lại kiến thức. Dù sao cũng là dựa theo gợi ý ghi chép, trong kỳ thi tháng thỉnh thoảng xuất hiện vài câu hỏi của năm ba, Nguyễn Trà cảm thấy mình cần ôn tập thêm một chút.

"Đáp án này không đúng".

Nguyễn Trà cau mày nhìn quyển sách giải đề vật lý ba lần, khẽ nói. Đề cương trong môn vật lý đều có mấy loại đề cố định, mà cá muối Nguyễn Trà thì vẫn là cá muối, nhưng nếu là nghiêm túc làm việc, vẫn thuộc tuýp người không làm xong thì sẽ mất ngủ, ai ngờ chỉ vì một đề lớp 12, cô mất nửa tiếng không nói, rất vất vả mới tính ra kết quả, lại không khớp đáp án. Nguyễn Trà đánh dấu lại các điều kiện đã biết trên đề bài, tính đi tính lại, kết quả vẫn không thay đổi.

"Đáp án sai?".

Nguyễn Trà cầm bút bi khẽ ấn vào sổ, một lúc lâu sau, suy nghĩ vẫn không biết làm bài sao cho hợp lý, cô nghĩ ngợi một chút rồi lấy điện thoại ra, lướt tìm danh bạ xem có ai để hỏi bài được không. Danh bạ có Phó Thầm, Quý Phi Dương, Tạ Trường An, thêm vài bạn học trước kia, tổng cộng sáu người. Hy vọng mọi người chưa ngủ. Nguyễn Trà không ôm hy vọng, chụp hình đề bài, muốn gửi cho từng người một, hỏi đáp án, nhưng vừa mới gửi xong cho Phó Thầm, khung chat liền nhận được tin nhắn mới.

[Phó ưu tú- người đẹp: Chờ một chút. 】

Nguyễn Trà nhận được tin nhắn thì kinh ngạc, cô cứ nghĩ Phó Thầm là kiểu người ngủ sớm dậy sớm, không giống một con cú mèo: "Anh không ngủ sao? ”.

Tin nhắn vừa gửi đi, vẫn không có phản hồi, Nguyễn Trà cũng không vội, đoán anh đang giải đề, lại cúi đầu nhìn về phía một số chỗ còn lại không hiểu.

Chỉ vài phút, điện thoại di động đặt trên bàn ù ù một chút. Nguyễn Trà mở khung chat, vừa nhìn thấy đã thầm than một tiếng quả nhiên là thiên tài, Phó Thầm gửi tới hai tấm hình rõ ràng, viết từng bước chi tiết lại ngắn gọn, Nguyễn Trà phóng to ảnh, nhìn kỹ, ánh mắt lập tức dừng lại ở câu hỏi thứ hai.

【Phó ưu tú- người đẹp: đáp án của câu hỏi thứ ba có một lỗ hổng, thông thường gia tốc có thể nhìn ra trực tiếp từ các dữ kiện cho trước, nhưng tiếp tục làm câu hỏi thứ hai, cũng có thể tính ra gia tốc, nhưng không giống với đề bài đưa ra, cho nên kết quả và đáp án của em không giống nhau. 】

【Phó ưu tú- người đẹp: Anh đoán câu thứ hai có thể còn nửa câu sau, lúc đó em hãy tính gia tốc mới dựa trên dữ kiện đầu của câu hỏi thứ ba, sau đó sẽ nhận được đáp án như trong sách giải. 】 Nguyễn Trà: "!!!” Không hiểu gì hết.

Nguyễn Trà chính là một cá mặn, cô chưa bao giờ hâm mộ thiên tài, nhưng bị các bài thi hành hạ suốt hai tuần, đột nhiên Nguyễn Trà hâm mộ việc có một đầu óc học thông minh. Cô tốn một giờ đồng hồ tính ra kết quả, thiên tài chỉ cần vài phút nhìn ra kết quả, hơn nữa làm ra hai loại kết quả, dĩ nhiên, Nguyễn Trà không cảm thấy khó hiểu, dù sao lực học của cô yếu kém, có một số công thức chưa hoàn toàn hiểu được. Phó Thầm làm xong đáp án, nhìn ảnh câu hỏi Nguyễn Trà gửi, thấy sách giáo khoa lớp 12 trên bàn, lắc đầu cười cười, soạn tin nhắn trả lời: "Ừ, đang chuẩn bị bài”.

Anh đang chuẩn bị cho học kỳ tiếp theo, trực tiếp vượt lớp lên lớp 12, ngoài các lớp học nâng cao, anh còn cùng tham gia xã giao với ba, lịch sinh hoạt mỗi ngày cũng rất nhiều, cho nên chưa từng đi ngủ sớm. Nguyễn Trà nhìn nội dung có chút líu lưỡi, trong khi cô suốt đêm ôn tập, học hành chăm chỉ mà anh là học bá lại đang chuẩn bị bài sao? Hai người lại nói chuyện vài câu, trong lòng đều ăn ý cắt đứt trò chuyện, tự làm việc riêng của mình, mà Nguyễn Trà bị học thần soi sáng, đốc thúc một lòng một dạ ôn tập.

Cửa phòng ngủ nhẹ nhàng mở ra lại nhẹ nhàng đóng lại. Vệ Kiểu mặc áo ngủ, kéo chặt tay Nguyễn Chính Phi trở về phòng, vẻ mặt lo lắng hỏi: "Phi Phi, anh nhìn thấy không? Trà Trà đang thức khuya học bài?”

Người nhà mình biết chuyện nhà mình, hai người sống cả đời cá mặn, lại sinh ra một đứa con gái rượu cá mặn, nếu nói con gái họ thức đêm chơi trò chơi, điều đó còn đáng tin hơn. Nhưng thức khuya để học? Con gái bị vấn đề gì sao?

"Không phải ba nói rằng Trà Trà ở trường rất vui vẻ sao?"

Nguyễn Chính Phi buồn ngủ, gãi gãi cái đầu tròn vừa cắt: "Gíao viên chủ nhiệm sẽ không nói dối chứ? Hơn nữa tối hôm qua Trà Trà trở về, nhắc đến trường học thì nở nụ cười, không giống như có tâm sự”.

Vệ Kiểu đau lòng nghĩ đến tấm lưng gầy yếu của Nguyễn Trà: "Không được, em vẫn không yên tâm, chúng ta đi hỏi rõ giáo viên chủ nhiệm của Trà Trà xem có điều gì xảy ra ở trường hay không?”.

"Hỏi cái gì? Em thật ngốc".

Nguyễn Chính Phi lấy ra điện thoại di động, đung đưa trước mặt.

“Em có thấy diễn đàn trong này không? Diễn đàn nặc danh của trường cấp ba, có tài khoản của cấp ba là có thể đăng nhập, anh tính ngày mai nhờ ba giúp đỡ lấy một tài khoản, chúng ta đăng nhập xem, tìm hiểu trước xem mọi chuyện xảy ra xung quanh Trà Trà như thế nào”.

"Ôi! Phi Phi, anh thật thông minh!”

Vệ Kiểu vui mừng véo nhẹ mặt Nguyễn Chính Phi, nói: "Đúng rồi, còn hai tuần nữa là trường cấp ba quốc tế tổ chức lễ hội nghệ thuật, còn có họp phụ huynh giữa kỳ, chúng ta đi quan sát cẩn thận! Không thể để Trà Trà bị bắt nạt ở trường!”

“Được!”

Nguyễn Trà đang học trong phòng ngủ, không hề biết rằng bản thân chăm chỉ học hành sẽ khiến ba mẹ cô hiểu lầm. Nguyễn Trà học được hơn hai tiếng rưỡi, sau khi ghi nhớ toàn bộ nội dung ghi chép của Phó Thầm vào trong đầu, mới mơ mơ màng màng nằm xuống giường, chỉ một lúc sau, hô hấp chậm rãi trở nên bình ổn. Ngủ một giấc đến khi bình minh.

Sáng sớm hôm sau, Nguyễn Trà vì ngủ dậy muộn, chỉ có thể nhờ chú tài xế lái xe chở cô đến trường, nửa tỉnh nửa mê dựa vào ghế, trong đầu không ngừng nhớ lại những kiến thức đã được ôn tập ngày hôm qua.

Thứ sáu tuần trước, trước khi tan học, cả khối đã sắp xếp xong phòng thi, Nguyễn Trà là học sinh chuyển cấp, kết quả cuối kỳ vào lớp 11 không còn tác dụng, trực tiếp được xét tuyển vào phòng thi cuối cùng, tức là phòng 23.

Phòng 23 ở tầng hai, Nguyễn Trà một tay cầm bánh sandwich do dì giúp việc làm, một tay cầm tập sách trọng tâm môn ngữ văn, ăn một miếng liếc mắt nhìn vào phòng học.

"Nguyễn Trà! Chúa ơi, hai chúng ta ngồi cạnh nhau! Để tôi xem nào!".

Tạ Trường An thấy Nguyễn Trà, ánh mắt sáng ngời, điên cuồng vẫy tay.

Mặc dù không quan tâm đến học tập, nhưng không có nghĩa là cậu ta có thể giống như Từ Thâm , yên tâm thoải mái xếp hạng chót, dù sao cũng cần mặt mũi. Nguyễn Trà nhìn thấy Tạ Trường An, lại quay đầu nhìn quanh bốn phía, sau khi nhận ra một nửa là học sinh lớp 10, giật mình, rời khỏi lớp học, một lần nữa nhìn vào thẻ lớp, đúng vậy, phòng hai mươi ba, phòng thi môn cuối cùng. Thành tích lớp mười mà cha nói rất bình thường, thật sự rất bình thường, tất cả đều là đuôi cần cẩu (1). Mấy người lớp 10 chú ý tới phản ứng ngơ ngác của Nguyễn Trà, nhất thời vỗ bàn cười nhạo.

"Nguyễn Trà, cậu làm sao vậy? Chúng tôi không thể xuất hiện ở phòng hai mươi ba hay sao? Chúng ta phải ở cùng nhau! ”

Nghe vậy, Nguyễn Trà tâm trạng phức tạp lắc đầu: "Không, lần sau thuyền của các bạn, các bạn cần tự mình gánh gió, tôi đương nhiên sẽ ở phía trước.”

"Fuck! Là ai! Chúng tôi cũng ở phía trước!”

“Đúng, chúng ta cũng ở đây!”

“Không phải là phải đứng trên hay sao, thứ nhất không được thì lấy 22.”

Nguyễn Trà ngồi bên trái Tạ Trường An, nếu làm xong, đặt phiếu trả lời sang một bên, Tạ Trường An đổi lại có thể nhìn một chút nội dung.

"Nguyễn Trà, môn văn không xem được, tôi chỉ cần xem đáp án môn Toán của cậu là được rồi."

Tạ Trường An chắp hai tay cầu xin, cậu ta là bạn cùng bàn của Nguyễn Trà, biết rằng năng lực toán học của Nguyễn Trà không thua kém với năng lực học tiếng Anh. Nguyễn Trà mím môi, cắn miếng bánh sandwich cuối cùng, trong lòng hơi rối, nhỏ giọng hỏi:

"Cậu không biết phiếu trả lời chia làm A và B sao? ”.

Tạ Trường An: "??? ”.

Trong chốc lát, Tạ Trường An thông suốt.

"Mẹ kiếp! Bảo sao cuối kỳ thi lớp 11, lão Vương điểm toán 88, tôi cũng làm như vậy, nhưng chỉ được 24 điểm!”.

Nguyễn Trà: "..."

Đồ ngốc!

Sau khi nói vài câu với Tạ Trường An, Nguyễn Trà cúi đầu đọc thuộc lòng trọng điểm ngữ văn lại lần nữa, đem theo phiếu điểm thi đi ra, đang đi, ngoài cửa đột nhiên truyền đến giọng con gái nhẹ nhàng cùng giọng con trai cợt nhả.

"Từ Thâm, anh làm gì vậy, tránh ra!".

Nhâm Khinh Khinh ôm cặp sách, khẽ cau mày nhìn Từ Thâm chắn trước mặt cô.

"Làm gì?".

Từ Thâm nhếch môi cười: "Tôi vừa mới cứu cô trong ngõ, không nói cảm ơn sao? ”.

Quan hệ giữa hai người vẫn như hai tuần trước, cho đến sáng nay, khi Từ Thâm đạp xe đến trường, nhìn thấy Nhâm Khinh Khinh bị mấy học sinh chặn trong ngõ nhỏ ngoài trường. Từ Thâm biết mình đối với Nhâm Khinh Khinh là như thế nào, cảm thấy ở nhà bị cô ta đầu làm ngơ, tâm tình rất phiền não. Nghe Từ Thâm nói vậy, Nhâm Khinh Khinh hít sâu một hơi, lạnh lẽo đáp: "Cảm ơn”.

Từ Thâm lười biếng ngoáy lỗ tai: "Nói lại một lần nữa, tôi nghe không rõ”.

"Anh..!"

Hai người ở trước cửa phòng học không có người, nói chuyện. Nguyễn Trà thấy rất khó xử, nhìn ra ánh mắt bí mật của những người khác trong lớp mười tự nhận mình là bí ẩn. Tuần trước, Từ Thâm lấy lòng Nguyễn Trà rất nhiệt tình, thậm chí bị Nguyễn Trà từ chối ngay trước mặt cũng không nổi giận, mấy ngày sau đó còn quan tâm, chăm sóc nữa, mọi người đều cảm thấy Nguyễn Trà sớm muộn gì cũng sẽ bị Từ Thâm tán đổ, kết quả ngược lại, Từ Thâm lại quan tâm người khác! Học sinh lớp mười khó tính, đánh giá Nhâm Khinh Khinh về gia cảnh, dáng người kém xa Nguyễn Trà, chỉ có học tập là so sánh được. Nhưng học sinh trong lớp mười, mọi người không mấy coi trọng việc học!

"Từ Thâm, cậu ta đang làm gì vậy?".

Tạ Trường An nhíu mày, rất muốn đi lên hỏi một chút, nhưng lại không có tự tin hỏi, lẩm bẩm xong, nghiêng đầu nhìn trộm Nguyễn Trà: "Nguyễn Trà, tôi tin tưởng anh ta đối với cậu là nghiêm túc, chỉ là chơi đùa với Nhâm Khinh Khinh thôi”.

Trong lòng Tạ Trường An, Nguyễn Trà là bạn, Từ Thâm là bạn học cùng lớp, ai nấy đều thân thiết, thế cho nên khi nói chuyện, cách xưng hô với Từ Thâm cũng thoải mái, không cần quá lịch sự.

Nguyễn Trà bị lời nói của Từ Thâm dọa đến rơi hết tập sách, vội vàng thanh minh: "Không, không, Từ Thâm chơi đùa với tôi mà thôi, nghiêm túc với Nhâm Khinh Khinh!”

Vừa nói rõ xong mọi chuyện, cô khom lưng xuống nhặt sách, tranh thủ thời gian ôn tập.

Tạ Trường An: "??? ”.

Tiếng của Nguyễn Trà và Tạ Trường An quá nhỏ, các bạn học xung quanh nghe không rõ nội dung, huống chi Nhâm Khinh Khinh đang ở trước cửa phòng học, từ góc độ của Nhâm Khinh Khinh, vừa vặn phát giác Nguyễn Trà đã thấy mình và Từ Thâm đứng với nhau, bối rối làm rớt sách.

Nguyễn Trà thật thích Từ Thâm rồi sao? Nhâm Khinh Khinh trong lòng âm thầm cân nhắc, lại cười lạnh, ngoài miệng từ chối Từ Thâm, còn ném bữa sáng, may mà cô ta đã biết! Trong lòng Nhâm Khinh Khinh ghen tị vì sự quan tâm của Từ Thâm đối với Nguyễn Trà, lại sinh ra cảm giác sung sướиɠ. Nguyễn Trà thích Từ Thâm, lại nhìn thấy cô ta và Từ Thâm thân mật, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng thi cử!

Cô thu lại suy nghĩ xấu xa, hiện ra nụ cười ngọt ngào: "Cám ơn anh".

Dứt lời, bổ sung một câu: "Cảm ơn anh! Từ Thâm".

Từ Thâm đưa lưng về phía phòng học, không nhìn thấy chuyện xảy ra bên trong, thấy Nhâm Khinh Khinh không tiếp tục làm ngơ, nặn ra nụ cười, giơ tay lấy đi một chiếc lá khô vướng trên tóc Nhâm Khinh Khinh, tránh ra: "Vào phòng học đi”.

Nhìn chiếc lá khô, lại nghĩ đến động tác vừa rồi của Từ Thâm, trái tim Nhâm Khinh Khinh đập thình thịch, trước đó đã có ba phần thích cậu ta, dường như bởi vì một cử chỉ rất nhỏ của cậu ta, cảm giác thích này đã tăng lên năm sáu phần. Nhâm Khinh Khinh khẽ cúi đầu, không muốn Từ Thâm nhìn thấy gương mặt ửng đỏ của mình.

Trong lớp học, cô ta len lén liếc mắt nhìn Nguyễn Trà đang ôn tập, trong lòng cười khẽ, một đối thủ đang tạm thời ôm chân Phật, lại bị cô ta và Từ Thâm làm cho hoảng hốt, nếu có thể phát huy tốt thì giống như việc gặp phải quỷ rồi.

Nhưng mà Nhâm Khinh Khinh thất vọng rồi, Nguyễn Trà biết rõ mọi chuyện, sớm biết Nhâm Khinh Khinh đang ở tạm tại nhà Từ Thâm, không quan tâm bọn họ phát sinh tình cảm khi nào, trong quá trình thi, tâm lý không hề dao động, viết xong đề thi ngữ văn, sau đó lại đón đợi môn toán yêu thích.

Nguyễn Trà làm toán, không giống như ngữ văn, tinh thần và tâm lý rất thoải mái, thậm chí một số câu hỏi cơ bản, sau khi đọc xong đề bài, ngay lập tức có thể tính toán ra đáp án. Giám thị phòng 23 lần này là Diệp Thanh Phong, giáo viên chủ nhiệm lớp 1, dạy môn toán học. Bình thường khi coi thi môn toán, đều thích đi xuống xem một vòng, nhận biết trình độ của học sinh. Nhưng từ sau khi làm giám thị kỳ thi trung học cơ sở lần trước, trước mắt lại gặp phải phòng thi hai mươi ba, Diệp Thanh Phong dứt khoát ngồi yên không làm gì, tinh thần trống rỗng.

Tìm hiểu kiến thức?

Tìm hiểu kiến thức vẽ vời của học sinh sao?

"Thưa thầy, em nộp bài thi".

Chưa đầy hai mươi phút, thanh âm mềm mại cắt ngang tiếng lật bài thi cùng tiếng viết chữ xào xào trong phòng học. Không chỉ có Diệp Thanh Phong giật mình, các bạn học trong phòng hai mắt mù mờ nhìn về phía trước, là một nữ sinh nhỏ nhắn xinh xắn, mái tóc đen mềm mại buộc đuôi ngựa, dù đưa lưng về phía bọn họ, nhưng các bạn học đều nhận ra người nộp bài, là Nhâm Khinh Khinh.

Đây chính là nữ sinh có chạm mặt với Từ Thâm ở của lớp lúc sáng nay. Nghe tiếng kinh ngạc rất nhỏ trong lớp học, trong lòng Nhâm Khinh Khinh lại không khỏi tự đắc, đồng thời nhận ra giá trị của hệ thống, tối hôm qua cô đã bỏ ra 2 điểm, đổi đề thi thử hai môn tiếng Anh và toán mà Nguyễn Trà học giỏi nhất.

Vừa mới nhìn đề thi, Nhâm Khinh Khinh rất kinh ngạc, đề trên bài thi mô phỏng thế nhưng lại giống 100% đề thi hàng tháng! Cô ta không cần phải đọc câu hỏi, cô ta có thể viết ra câu trả lời ngay lập tức!

Giống như cô ta đã học thuộc đáp án, không cần sử dụng đầu óc, chỉ việc chép lại vào bài thi, nếu không phải lúc viết bài thi, đột nhiên nghĩ đến mấy ngày Từ Thâm quan tâm Nguyễn Trà, trong lòng dâng lên cảm giác ghen tị, thì cô ta chỉ cần mười lăm phút để làm xong xong bài thi.

Khi Nhâm Khinh Khinh cầm bài thi lên bục giảng, quay đầu nhìn thấy Nguyễn Trà giành được 150 điểm vào cuối kỳ 1 vẫn đang buồn bực viết, thiếu chút nữa bật cười. Hai nhiệm vụ chính hoàn thành, không chỉ có thể lấy được 8 điểm tích lũy, hơn nữa còn có thể lấy được 3 điểm giá trị trí tuệ cùng 2 điểm nhan sắc! Nguyễn Trà không thể ngăn cản cô ta nữa!

Nguyễn Trà đang nghiên cứu câu hỏi phụ, nghe thấy thanh âm, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Nhâm Khinh Khinh đang đứng trước bục giảng, trong mắt hiện ra suy nghĩ sâu xa. Trong cốt truyện, Nhậm Khinh Khinh vừa học trung học đã rất chăm chỉ học toán học và vật lý, trong kỳ thi hàng tháng mặc dù xếp hạng hai trong lớp, nhưng toán học chỉ có 130 điểm.

Hơn nữa, không phải là Nguyễn Trà tự tin, nhưng lúc đó Nhâm Khinh Khinh có thể làm được 130 điểm, trong đó có ba điểm trị trí tuệ là lấy của Nguyễn Trà.

Nhưng bây giờ, Nhâm Khinh Khinh có giá trị trí tuệ cũng không đạt lại chỉ mất hai mươi phút đã viết xong bài toán? Cô ta giỏi như vậy, lúc trước sao không hoàn thành nhiệm vụ A?

Vừa nghĩ đến bản thân là một con cá mặn lại không thể không cố gắng, không thể không học tập,cả người Nguyễn Trà đều cảm thấy buồn bực, lại cúi đầu, cố gắng làm bài thi.

Tuy rằng Diệp Thanh Phong nhìn thấy Nhâm Khinh Khinh ghi đáp án trên giấy, nhưng vẫn không vui, vì không biết đề thi, mặt đen chỉ về phía đồng hồ trên tường, miệng nói mang theo nước bọt phun ra.

"Bạn học! Ai bảo em có thể nộp bài thi trong hai mươi phút! Nhà trường không nói luật kỳ thi hàng tháng và thi đại học giống nhau sao, nộp bài thi sau ba mươi phút phát đề, em không hiểu sao?”.

Nhậm Khinh Khinh: "??? ”

(1)Đuôi cần cẩu, nguyên văn “điếu xa vĩ” 吊车尾: học sinh xếp hạng chót, người đứng cuối cùng trong danh sách, hoàn thành cuối cùng.