Chương 17

Một từ "tôi" to, rõ ràng và dõng dạc, làm cho cả lớp mười rơi vào khoảng yên tĩnh quỷ dị. Lấy cái gì?

Chụp cái gì?

“Nguyễn Trà của chúng tôi nói thật, chẳng lẽ sai sao?”.

Trong một đám người đang ngơ ngác, chỉ có Hoàng Giai Giai lên tiếng với đôi mắt sáng như sao, cô quyết định, từ nay về sau, Nguyễn Trà chính là nữ thần số một không thể lay chuyển trong lòng mình! Phó Thầm học trưởng cũng không bằng!

Tạ Trường An chậm nửa nhịp, sờ gáy có chút ngốc nghếch thì thầm, trong lời nói xen lẫn ngưỡng mộ nồng đậm: "Không hổ là Nguyễn Trà, võ gấu trúc, anh giỏi, toán cũng giỏi.”

Vừa nói đến gấu trúc, ánh mắt mọi người không khỏi liếc về phía sau, nhưng đáng tiếc, Từ Thâm chưa về, bọn họ không thể nhìn thấy sắc mặt của đương sự lần trước bị gấu trúc cự tuyệt. Có thể nói, trong số mười mấy người ngồi đây, ngoại trừ Tống Mạnh Vũ biết trước nội tình, còn lại toàn bộ đều bị một câu toán học của Nguyễn Trà làm đến ngất xỉu.

Một người bạn cùng lớp thất thần nói: "Tôi sai, không nên nói cậu như vậy, cậu đạt điểm tuyệt đối toán học, bốn môn học khác 10 điểm, đều giống nhau cả thôi. Đều học như nhau, đâu ai tốt hơn ai?”

“......”.

Nguyễn Trà không thèm giải thích, cũng không thể nói bản thân quá lười, đến chuyện học hành cũng muốn làm cá mặn được.

Thấy cả lớp ngưỡng mộ nhìn Nguyễn Trà, Tống Mạnh Vũ lo sợ cắn môi dưới, cô ta nghĩ rằng Nguyễn Trà sẽ không mặt dày đến mức nói bản thân đạt điểm tuyệt đối trước mặt mọi người, nếu kết quả kỳ thi không tốt, Nguyễn Trà sẽ không cảm thấy mất mặt sao?

Nhưng Tống Mạnh Vũ phải thất vọng rồi, từ nhỏ Nguyễn Trà đã không biết đến cảm giác mất mặt, dù sao cũng là cá mặn mà, chưa bao giờ cố gắng đã là mất mặt lớn nhất rồi.

Bởi vì Nguyễn Trà tự tin nói trước kia điểm toán luôn đạt điểm tuyệt đối. Học sinh lớp mười lần đầu tiên có vài phần chờ mong nhanh chóng có thông báo kết quả. Hai ngày sau, sau khi vừa tan học đã có người chạy đến văn phòng, muốn nhìn Nguyễn Trà tự xưng là luôn thi điểm tuyệt đối, có thể tiếp tục đạt được điểm tuyệt đối hay không.

"Thông báo! Lớp hai có bạn Nhâm Khinh Khinh đạt 148 điểm, hiện đang xếp thứ 2 môn Toán!”

Lớp trưởng lớp toán có dáng người mập mạp một mạch chạy về, bởi vì quá mập, chạy nhanh nên hơi khó thở, mặt cũng đỏ hồng lên.

Cậu giúp ôm bài thi toán đi đến tổ toán, vừa vặn nhìn thấy mấy giáo viên đang thống kê thành tích, bất thình lình nghe thấy điểm số của Nhâm Khinh Khinh.

Nghe lớp trưởng lớp toán nói, Nguyễn Trà đánh đầu dấu tích đề thi vật lý, một lần nữa nhận ra rõ ràng, sự thay đổi của mình, dẫn đến sự thay đổi của cốt truyện.

Trong cốt truyện, Nhâm Khinh Khinh lấy được ba điểm trí tuệ của "Nguyễn Trà" trong cuốn sách, toán học cũng chỉ lấy được 130 điểm, mà bây giờ, Nhâm Khinh Khinh dựa vào chỉ số THÔNG MINH ban đầu, hai mươi phút không chỉ viết xong bài thi, thậm chí còn đạt được 148 điểm.

Nguyễn Trà hơi rũ mắt xuống, không khỏi trầm tư, nếu có thời gian, cô có thể phát huy tốt hơn trong kỳ thi, nhưng nếu kỳ thi này thua, giá trị trí tuệ cùng vẻ đẹp của cô thật sự không giữ được.

Hơn nữa, Nguyễn Trà có một chút để ý, trong truyện không có nói về nguyên nhân cái chết của mẹ cô, về phần cha cô trở nên điên loạn, thì còn có thể giải thích chút, dù sao vợ con đều chết.

Đối thủ tương lai của cô, thật sự là Nhâm Khinh Khinh sao? Nhưng trong cốt truyện, ba mẹ chưa bao giờ nhìn thấy bảng điều khiển hệ thống của Nhậm Khinh Khinh, khúc mắc giữa ba người từ đâu ra?

"Nhâm Khinh Khinh là ai? Nghe có chút quen tai".

"Bạn học bị sét đánh trong lớp học đấy. Mà từ hôm trước Từ Thâm không ngồi xe riêng, chen chúc cùng Nhâm Khinh Khinh trên xe buýt."

"Từ Thâm thật sự nghiêm túc."

Bởi vì Nguyễn Trà vẫn luôn tỏ vẻ cô và Từ Thâm không có khả năng, hôm qua lại cùng bọn họ buôn chuyện, cho nên một số người rất thoải mái, không lo lắng Nguyễn Trà xấu hổ.

"148 điểm mà xếp thứ hai? Tôi nhớ học kỳ trước có sáu hoặc bảy người đạt đủ 150 điểm."

Nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa nói xong, lại nhìn lớp trưởng lớp môn toán trong lớp: "Người xếp hạng nhất là ai? Cậu có nghe thấy điểm của Nguyễn Trà học lớp chúng ta không? ”

Trong lớp mở cược, đặt cược Nguyễn Trà có đủ điểm hay không, trong đó đặt cược 1 ăn 100, tổng cộng có sáu người, trong số người đo còn có Nguyễn Trà. Nhưng cược 1 ăn 2 cũng có, tổng cộng có 12 người. Lớp trưởng môn toán gãi gãi mái tóc xoăn: "Xếp thứ nhất có thể có ai ngoài Phó Thầm chứ, điểm của Nguyễn Trà không nghe thấy, có thể chưa thống kê được”.

"Các thầy cô đều nói, đề lần này của chúng ta có mấy câu rất khó, hơn nữa tổng thể đề lại khó, Phó Thầm đạt 150 điểm tuyệt đối, đều làm cho bọn họ không khỏi kinh ngạc." Có thể nói, trong kỳ thi hàng tháng, chỉ có độ khó toán học tăng lên, các môn khác ngược lại đơn giản.

"Cậu nói Phó Thầm đạt 150 điểm?"

Nguyễn Trà ngẩng đầu, khẽ cau mày, nghi hoặc, muốn xác nhận lại: "Không phải nghe lầm sao?”

Nghe vậy, không đợi lớp trưởng môn Toán trả lời, Tống Mạnh Vũ ngược lại bất mãn: "Trà Trà, điểm toán của anh Phó Thầm trước nay vẫn đạt điểm tuyệt đối, cậu không thể vì bản thân không đạt điểm tuyệt đối, liền hoài nghi điểm số của anh Phó Thầm.”

Tống Mạnh Vũ nói xong, lại nghĩ đến kế hoạch tối hôm qua mẹ mình nói, hai má không khỏi đỏ bừng, mẹ nói rất đúng, nhà họ Phó cùng nhà họ Lương đã không còn quan hệ, cô ta có thể nhờ vào thân phận em họ trước kia, trước một bước, làm thiếu phu nhân nhà họ Phó.

"Chị bị bệnh à?"

Tống Mạnh Vũ: "???”

Trong mắt Tống Mạnh Vũ, tuy trước kia Nguyễn Trà có dạy dỗ Lâm Lăng, nhưng Tống Mạnh Vũ vẫn không quá coi trọng, cảm thấy Nguyễn Trà ở nhà họ Lương giả vờ ngoan ngoãn, sẽ không dám trở mặt với cô ta. Nhưng bây giờ Nguyễn Trà lại mắng cô ta có bệnh trước mặt mọi người?

“Trà trà, em ở bên ngoài phải chú ý ý tứ!”

Tống Mạnh Vũ bày ra bộ dáng chị họ, trên mặt hiện ra bất đắc dĩ: "Chị làm chị sẽ không trách em, nhưng những người khác nghĩ sao?”

Nguyễn Trà đang tức giận vì thành tích của mình, không có tâm tình cùng Tống Mạnh Vũ chơi trò chị em tình thâm: "Câm miệng đi, hai chúng ta có quan hệ gì, trong lòng chị không biết sao?”

Cá muối thường không thích xung đột với người khác, khi tranh cãi đều thấy mệt mỏi và lãng phí thời gian, nhưng không thích không có nghĩa là sợ. Nguyễn Trà nói xong, không nhìn Tống Mạnh Vũ, quay đầu nhìn về phía lớp trưởng lớp toán: "Đề thi toán của chúng ta, không tính thêm mười điểm đề phụ sao? Phó Thầm không làm sao?”

Bị Nguyễn Trà nhắc nhở, người trong lớp đột nhiên nhớ tới, phía sau đề toán thực sự có một đề phụ, nhưng bọn họ đều không làm, có người còn chút thời gian thì lại vẽ tranh ở vị trí trống trên giấy trả lời.

Lớp trưởng lớp toán ngây người, vẻ mặt có chút khó hiểu: "Đúng vậy, Phó Thầm có thể làm được 150 điểm, đề phụ luôn làm đầy đủ, vì sao chỉ có 150 điểm?”

Đương nhiên, vấn đề của anh, ở lớp mười không ai có thể trả lời. Không nói đến lớp mười, các giáo viên trong tổ toán cũng vẻ mặt không tin, giáo viên phụ trách chấm thi, lật đi lật lại lật xem phiếu trả lời, rất chắc chắn mình thật sự không nhìn thấy trên phiếu trả lời của Phó Thầm.

"Thầy Diệp, anh có hỏi Phó Thầm về chuyện làm đề phụ không?"

Diệp Thanh Phong vừa từ lớp một trở về, nghe đồng nghiệp nói, bả vai co lại, sắc mặt càng tệ hơn, sau khi ngồi xuống, thô lỗ trả lời:

"Đã hỏi, cậu ta không quên! Cậu ta nói rằng số 150 có một cảm giác tâm linh, đạt 160 sẽ không phù hợp!”

"Không phù hợp cái con khỉ, có năng lực cậu ta bảo giáo viên ngữ văn cho cậu ta 150 điểm đi!"

Diệp Thanh Phong càng nói càng tức giận, hận không thể mở đầu Phó Thầm ra xem bên trong cấu tạo như thế nào.

Lưu Thụ ngồi ở trong cùng, là giáo viên chủ nhiệm kiêm giáo viên toán lớp hai, cười nhạo một tiếng:

"Nói đùa đi? Cảm giác tâm linh, câu hỏi phụ phải dùng kiến thức lớp 12 mới có thể giải ra, rõ ràng Phó Thầm không biết làm, lại sợ ảnh hưởng tới danh tiếng thiên tài toán học của mình, nên không làm cho mình mất mặt.”

Vừa nghe có người nói móc học trò của mình, Diệp Thanh Phong không làm nữa, vỗ bàn trợn mắt nhìn: "Lão Lưu, cậu có ý gì? Phó Thầm đạt điểm toán tuyệt đối, không xứng với danh thiên tài, cậu cảm thấy ai xứng đáng với danh nghĩa này?”

Diệp Thanh Phong và Lưu Thụ luôn luôn đối đầu, vốn là cả hai lớp trọng điểm lớp 1 và lớp 2 đều nên để Diệp Thanh Phong giảng dạy. Dù sao cũng là giáo viên vàng của tỉnh, Diệp Thanh Phong cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần, lại bị gia đình Lưu Thụ nhờ vào quan hệ giành lấy lớp hai trước. Mà Lưu Thụ bất mãn lớp mình so ra vẫn là kém lớp một, một đi hai lui, hai người cứ thế đối đầu.

"Nhâm Khinh Khinh của lớp hai."

Lưu Thụ nhẹ nhàng đặt bài thi toán của Nhâm Khinh Khinh lên bàn, trên mặt rõ ràng mang theo kiêu ngạo cùng tự hào, về số điểm và điểm trung bình toán học của lớp mình vẫn bị lớp một đè lên một đầu, ngay cả Phó Thầm mang danh thiên tài toán học cũng ở lớp một. Anh ta cũng chướng mắt những tên cậu ấm kia, không phải chỉ ỷ vào gia thế thôi sao? Mà trong kỳ thi tháng, Nhâm Khinh Khinh làm được tám điểm đề phụ, đúng là làm cho anh ta có chút mặt mũi.

Diệp Thanh Phong liếc mắt nhìn phiếu trả lời của Nhâm Khinh Khinh, hừ nhẹ: "Nhâm Khinh Khinh được 148 điểm, còn kém Phó Thầm được 150 điểm."

Ông có ấn tượng với Nhâm Khinh Khinh, không phải chỉ làm hai mươi phút là nộp bài thi sao? Lúc ấy nhìn thấy phiếu trả lời, Diệp Thanh Phong đã chú ý tới có một lựa chọn sai, muốn cho Nhâm Khinh Khinh trở về kiểm tra lại bài thi, nói không chừng cô ta có thể kiểm tra ra chỗ sai, ai ngờ tính người không đổi, ngồi chờ mười phút, lập tức giao bài. Chờ một chút, Diệp Thanh Phong nghĩ đến Nhâm Khinh Khinh, đột nhiên lại nghĩ đến một nữ sinh nộp bài trước đó, đứa nhỏ kia gọi là gì? Ông nhịn không được gõ gõ đầu mình, trong ít phút lại không nhớ không ra.

"Nhưng Nhâm Khinh Khinh đạt được 8 điểm ở câu hỏi phụ! Câu hỏi nhỏ thứ ba không phải là bài toán quá đơn giản, thiếu một công thức vẫn có thể nhận được điểm đầy đủ.” Lưu Thụ nói xong, vắt chân lên, trên khuôn mặt gầy gò lộ ra nụ cười tự đắc: "Hơn nữa Nhâm Khinh Khinh không được mười điểm chỉ là do sơ suất. Trước kia chúng ta lựa chọn cũng giống như vậy, nhưng chúng ta đem vị trí lựa chọn thay đổi, em ấy chỉ vì thuận tay mà thôi, về phần điền vào chỗ trống, thiếu số thập phân, chứng tỏ Nhậm Khinh Khinh có thể làm! Cố gắng chú ý một chút chắc chắn có thể đạt được 160 điểm.”

Nói đến, hắn cũng rất kinh ngạc, bình thường Nhâm Khinh Khinh ở trong lớp, học toán cũng không tốt, ai ngờ trong kỳ thi hàng tháng lại phát huy năng lực.

"Bởi vì qua loa, chỉ xếp thứ hai có chút đáng tiếc."

Diệp Thanh Phong đang lật bài thi trong phòng thi hai mươi ba, bài thi hàng tháng đều được chấm riêng, trong đó Diệp Thanh Phong phụ trách chấm điểm hai đề lớn và đề phụ cuối cùng, lúc chấm điểm được một người đúng tất cả, ông ta biết ngay đây là bài nữ sinh nộp bài sớm thứ hai. Dù sao lúc ấy ông ta cũng xem, bài làm đúng hết! Sai rồi! Vẻ mặt Diệp Thanh Phong vui vẻ, vội vàng lấy lại bài thi ra, tính toán xong, tảng đá lớn trong lòng rơi xuống đất, quả nhiên là đúng, nhìn về phía Lưu Thụ đang tự hào:

“Nhâm Khinh Khinh không được xếp vị trí thứ hai, chỉ có thể xếp thứ ba.”

"Ý anh là sao?"

“Có ai làm bài kiểm tra đạt 150 điểm hay 149 điểm sao? Trương Huyên của lớp anh hay là Hậu Gia Văn của lớp chúng tôi?"

Lưu Thụ nhắc đến hai học sinh trước kia có thể cùng Phó Thầm xếp hạng nhất. Một thầy giáo ngồi ở bên trong lắc đầu:

"Trương Huyên được 145 điểm, Hậu Gia Văn được 147 điểm, điểm do tôi chấm. ”

“Mấy người chỉ có thể nghĩ đến 150 điểm thôi hả?"

Diệp Thanh Phong từ trong cổ họng phát ra một tiếng cười khẽ, như đang trào phúng, đứng trước mặt giáo viên chủ nhiệm lớp 2 kiêu ngạo, anh ta lắc lắc bài thi trong tay:

"Nguyễn Trà, đạt 160 điểm, điểm tuyệt đối!”

Tay Lưu Thụ run lên, tay cầm cái cốc, “ba” một tiếng rơi trên mặt đất, trên mặt vẫn mang theo biểu cảm không thể tin: "Không có khả năng!”

"Nguyễn Trà? Chưa nghe đến bao giờ, lớp 1 hay lớp 2?"

Tổ giảng dạy còn lại mấy giáo viên lớp hai mặt nhìn nhau, hiển nhiên không biết Nguyễn Trà. Mặc dù có một lần Nguyễn Trà được nổi tiếng trong trường, nhưng hơn phân nửa giáo viên có thể nhớ tên Nguyễn Trà đều dạy tiếng Anh, bọn họ dạy toán, bình thường vẫn coi phát thanh như bgm dùng để viết giáo án.

"Nguyễn Trà?" Liêu Lan kinh ngạc âm cuối nhấn mạnh, mạnh mẽ đứng lên, chạy tới trước mặt Diệp Thanh Phong, một bên cầm bài thi vừa xác nhận: "Nguyễn Trà trong lớp chúng tôi???”

Sau khi Liêu Lan thấy rõ tên và lớp phía trên, trong nháy mắt mặt mày hớn hở: "Tôi đã biết Nguyễn Trà bình thường ngoan tĩnh, hiếu học, lên lớp chăm chú nghe giảng, tan học chuyên tâm ôn tập, không nghĩ lại lấy được điểm tuyệt đối, giải đề phụ không thiếu chút nào.”

Mấy giáo viên thay phiên nhau đem bài thi đọc một lần, trong mắt đều mang theo kinh ngạc: "Chị Lan, tại sao gọi là lại được điểm tuyệt đối?"

Liêu Lan cười thần bí: "Ở trường cũ, cuối kỳ lớp 10, Nguyễn Trà cũng đã đạt điểm tuyệt đối môn toán! Đến trường chúng ta, không chỉ không kém đi, ngược lại phát huy tốt hơn!”

Lưu Thụ nghe bọn họ khen ngợi Nguyễn Trà, trong lòng không nhịn được phiền não. "Ai biết làm sao có thể đạt điểm tuyệt đối? Nếu Nguyễn Trà thật sự lấy điểm tuyệt đối, nhà họ Lương sẽ cho em ấy đến phòng số hai, mà không phải đưa em ấy đến phòng số hai mươi ba? Nói không chừng có người muốn trèo lên nhà họ Lương, âm thầm tiết lộ đáp án. ”

"Lưu Thụ! Cậu ám chỉ ai đây!"

Là thầy giám thị trong phòng thi hai mươi ba, ánh mắt Diệp Thanh Phong tức giận đều trợn tròn, l*иg ngực phập phồng lên xuống: "Chính cậu nhờ vào quan hệ để vào trường này, thì cho rằng ai cũng dùng đến quan hệ sao? Lão già như cậu, có muốn ăn đòn không?”

“Cậu nói ai lão già đấy!”

“Toàn bộ tổ giảng dạy có cậu lớn tuổi nhất, cậu không già thì ai già?"

“Diệp Thanh Phong!!!”

Một giáo viên thấy hai người có chuẩn bị cãi vã, vội vàng kéo ra ngăn lại: "Được rồi! Đừng ồn ào nữa!”

Diệp Thanh Phong và Lưu Thụ chỉ dám tranh luận, nếu đánh nhau ở trường sẽ bị xử phạt, hai người thở hổn hển quay đầu, không nhìn đối phương nữa. Thầy giáo giữ chặt hai người, một ngón tay chỉ vào giấy trả lời của Nguyễn Trà, nửa bất đắc dĩ nửa chỉ trích nhìn Lưu Thụ: "Trong đáp án đính kèm công thức lớp 12, nhưng tôi nhìn công thức Nguyễn Trà viết, toàn bộ dùng công thức học được năm lớp 12 tự mình suy đoán ra, chúng ta làm giáo viên cũng không biết tới công thức này, cậu cảm thấy ai có thể viết đáp án cho Nguyễn Trà?”

Lưu Thụ nhìn chằm chằm đề phụ, há miệng, nhưng cũng không nói lên lời, cả người giống như một con gà trống lớn thua trận. Trong lớp hai, Nhậm Khinh Khinh cũng nghe được điểm toán của mình.

[Xin chúc mừng vật chủ, toán học 148 điểm (cao nhất trong thời gian cấp ba), ngôn ngữ 131 điểm, tiếng Anh 147 điểm (cao nhất trong thời gian học cấp ba), vật lý 241 điểm, tổng cộng 667 điểm (cao nhất trong thời gian học cấp ba)] Vẻ mặt Nhâm Khinh Khinh không vui: "Vật lý điểm quá thấp, có khi nào thầy giáo chấm sai hay không?”

Nhậm Khinh Khinh thấy, tuy rằng mình không giỏi hóa học, nhưng bình thường trong các bài trắc nghiệm vật lý từ trước đến nay vẫn duy trì ở trình độ 260 điểm, chắc chắn sẽ không xuất hiện điểm thấp 241. Toán và tiếng Anh bởi vì làm bài thi mô phỏng của hệ thống, Nhâm Khinh Khinh dễ dàng đạt được điểm cao nhất, nếu vật lý cũng lấy được 260 điểm, tổng điểm của cô ta là 680, có thể lọt top 10.

[Sau khi kiểm tra, không chấm sai, hữu nghị nhắc nhở, trong hai tuần chuẩn bị cho kỳ thi, ký chủ chỉ chú ý toán học và tiếng Anh, do đó bỏ qua môn lý.] Trong lòng Nhâm Khinh Khinh có chút mất hứng, nhưng nhìn tổng điểm cao nhất trong cấp ba của mình, lại có chút vui mừng: "Nguyễn Trà được bao nhiêu?”

Trước mắt cô ta đã được 667 điểm, nhiệm vụ chính thứ hai đã xong, mà Nguyễn Trà, dù được ôm chân Phật nhưng bị cô ta và Từ Thâm làm ảnh hưởng, phỏng chừng phải thắp hương xin Phật Tổ mới có thể đạt được 600 điểm.

[Thật xin lỗi, hệ thống không thể kiểm tra mục tiêu được liên kết trước khi bảng thành tích chưa được công bố —— tút tút】 Hệ thống nói được một nửa, đột nhiên xuất hiện tiếng tạp âm, Nhâm Khinh Khinh hoảng sợ, đang muốn hỏi, sợ hệ thống xảy ra vấn đề sẽ ảnh hưởng đến mình, đột nhiên, âm thanh điện tử lạnh như băng mà không có cảm xúc lại lần nữa nổ tung bên tai, lại để Nhâm Khinh Khinh rơi vào hầm băng.

------ "Trà trà, có điểm rồi! Chúng ta đi xem bảng thông báo!"

Hoàng Giai Giai hưng phấn kéo Nguyễn Trà chạy lên bảng thông báo lớn ở tầng một, mà những học sinh khác lớp 10 vốn không chú ý đến thành tích, bởi vì đặt cược và lòng hiếu kỳ của bản thân, cũng đều nhao nhao chạy xuống dưới lầu. Bảng kết quả làm cho các bạn cùng lớp khác không nhịn được đưa tay dụi mắt, nghi ngờ mình hoa mắt. Nguyễn Trà vừa xuống dưới lầu đã bị biển người phía dưới làm kinh hãi, không phải mỗi lần có bảng xếp hạng đều nhiều người như vậy chứ?

Nhiều người hay không nhiều lắm, Nguyễn Trà thật không biết, dù sao trước kia phong cách của cô và lớp mười rất giống nhau, thi xong là xong việc, dù sao tổng điểm 340 cũng không thể đạt được, hơn nữa các giáo viên các môn sẽ cầm bài thi trở về lớp rồi lại nói công bố kết quả một lần nữa, có nhìn hay không cũng như vậy. Nhưng lần này không được, Nguyễn Trà vẫn không nghe được âm thanh trong hệ thống, không thể không tận mắt nhìn thấy thứ hạng của mình và Nhâm Khinh Khinh.

Tầng một của tòa nhà giảng dạy B có năm bảng thông báo, cao 1m5, mỗi bảng thông báo dán giấy đỏ ghi lại thành tích của bốn mươi sinh viên, tổng cộng có thể nhìn thấy một trăm năm mươi sinh viên hàng đầu khoa xã hội và năm mươi sinh viên hàng đầu của khoa tự nhiên. Bình thường, học sinh lớp mười cũng không thèm nhìn bảng thông báo, dù sao trong lớp bọn họ chỉ có một mình Lâm Lăng, thỉnh thoảng có Tống Mạnh Vũ. Nhưng trước mắt, sắc mặt ai nấy đều đỏ mặt chen chúc ở phía trước, hơn nữa chỉ chen vào bảng thông báo đầu tiên.

Quý Phi Dương đang chuẩn bị nhìn, không để ý, bị Tạ Trường An đẩy một cái, sau khi nhìn thấy người, đỡ kính, sau khi xác nhận mình không nhìn lầm, cảm thấy vui vẻ: "Tạ Cẩu, cậu làm gì vậy? Mộng du sao, chạy đến bảng thông báo đầu tiên? ”

"Thèm vào, không rảnh cùng cậu tán gẫu."

Ánh mắt Tạ Trường An giống như máy quét, vây quét trên bảng thông báo, sau khi liếc mắt nhìn thấy tên Nguyễn Trà, tròng mắt kinh hãi thiếu chút nữa rớt ra, bao nhiêu từ ngữ nhưng cuối cùng chỉ nói được một câu: "Mẹ kiếp!!!!”

"Nguyễn Trà đạt 160 điểm toán à! Tôi đoán đúng rồi!”

Một câu nói, trong đại sảnh đang ồn ào huyên náo học sinh im lặng trong chớp mắt, bọn họ đều nhìn thấy, trên năm bảng thông báo, trong thành tích toán học chỉ có Nguyễn Trà đạt 160 một điểm tuyệt đối, Phó Thầm đạt 150 đứng thứ hai."

“Nguyễn Trà là ai vậy? Quá giỏi mà, phải không? ”

"Giọng phát thanh trong khuôn viên trường đặc biệt chân thực và tự nhiên!"

"Ông trời ơi, vậy cô ấy được bao nhiêu điểm tiếng Anh?"

Nguyễn Trà nghe thấy mình đạt 160 toán, trong lòng cũng không kinh ngạc, điểm này cô đã dự tính được, đang muốn xem những môn khác, Tạ Trường An đã "cực kỳ ăn ý" nói: "Mẹ kiếp ! Nguyễn Trà! Tiếng Anh và vật lý của cậu cũng đạt tuyệt đối! Tổng cộng 704 điểm! Cả ba môn đạt điểm tuyệt đối, cậu trâu bò quá đi! ”

Tạ Trường An kích động điên cuồng thét chói tai, đương nhiên, cậu cũng không rõ mình đang kích động vì cái gì. Mặc dù trong top 10 có rất nhiều người đạt điểm tiếng Anh tuyệt đối, nhưng cậu cảm thấy Nguyễn Trà là trâu bò nhất!

Trong vùng đất cằn cỗi của lớp mười bọn họ lại nở ra một đóa hoa thiên tài!!! Điểm số môn Vật lý đúng là ngoài dự đoán của Nguyễn Trà, về phần môn hóa học, thời gian ôn tập của Nguyễn Trà ngắn hơn vật lý, chưa hiểu rõ, việc nâng điểm là chuyện bình thường.

Đừng thấy lớp mười không tốt, trường cấp ba quốc tế được gọi là trung học của nhà giàu, bất kể là thi mô phỏng của các trường hay là kỳ thi tuyển sinh đại học các năm trước, đều có thể bao trọn sáu bảy vị trí trong top 10 thành phố, thế cho nên Nguyễn Trà đạt 704 điểm ở trường chỉ có thể xếp thứ sáu. Gần như ngay khi biết thứ hạng của mình, Nguyễn Trà rốt cục cũng nghe được âm thanh điện tử hệ thống đã lâu không gặp "tuyên án" với Nhâm Khinh Khinh.

【Đinh! Xin chúc mừng chủ nhân, xếp hạng thứ 22 toàn thành phố, nhiệm vụ chính thứ hai hoàn thành, phần thưởng 3 điểm. 】

【Đinh! Được xếp hạng cao hơn chủ nhân của các mục tiêu liên quan, nhiệm vụ chính một thất bại, khấu trừ 5 điểm, cảnh báo !!! Bởi vì thứ hạng của mục tiêu liên quan cao hơn 10 thứ hạng ký chủ, hach toán trừng phạt.-】

Vừa nghe thấy thông báo trừng phạt, thần sắc Nguyễn Trà sững lại, sau đó ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, trời xanh mây trắng, không giống bộ dáng có thể sấm sét, ngay sau đó lại dùng ánh mắt tìm kiếm qua lại vị trí của Nhâm Khinh Khinh, lo lắng Nhâm Khinh Khinh ở trong đám người, một khi bị sét đánh, liên lụy đến những người khác. Ngay sau đó, quá trình hạch toán chấm dứt, âm thanh điện tử lại vang lên, vẻ mặt Nguyễn Trà lập tức trống rỗng.

【Hạch toán trừng phạt xong, mời ký chủ chạy ba mươi vòng sân thể dục, trong vòng năm phút lập tức thi hành!!! 】

Nguyễn Trà: "..."

Trong trường hợp này mà cô không lấy điện thoại ra quay thì đúng là có lỗi với những lần Nhâm Khinh Khinh tính kế cô!