Chương 52

Mười phút sau, lúc Nhâm Khinh Khinh đang chuẩn bị ra khỏi nhà, thì chợt nghe thấy âm thanh máy móc của hệ thống vang lên lần nữa.

【 Đinh! Sau khi hoàn thành sửa chữa phần mềm lỗi BUG, những nhiệm vụ về nghệ thuật sẽ được đóng lại toàn bộ, đóng lại toàn bộ, đóng lại toàn bộ! Thời gian tới, sẽ chỉ có các nhiệm vụ thông qua giấy tờ và nhiệm vụ thực tế (bao gồm cả các bài sát hạch), xin ký chủ tiếp tục nỗ lực! 】

Đồng tử của Nhâm Khinh Khinh chấn động!!!

Tối hôm qua, Nhâm Khinh Khinh vừa được hệ thống thông báo rằng, vài tuần sau, rất có thể cô ta sẽ nhận nhiệm vụ [Lấy được cây dương cầm tốt nhất trong bữa tiệc chào năm mới]

Nhâm Khinh Khinh rất tự tin đối với khả năng đàn của mình, trong lòng sinh ra một chút đắc ý có thể hoàn thành nhiệm vụ, nhưng vào sáng sớm nay, cô ta bỗng nhiên nhận được tin tức có thể nói là "sét đánh giữa trời quang" mà không có một sự báo trước nào.

Nghĩ đến sau này rất có thể giá trị trí tuệ và nhan sắc của mình sẽ tiếp tục giảm, Nhâm Khinh Khinh vừa hoảng sợ vừa oán hận, thậm chí không quan tâm hoàn cảnh xung quanh, cả người như bị mất trí, điên cuồng gào lên, "Ngươi là đồ lừa đảo! Đồ rác rưởi! Phế vật!!!"

Lúc nào cũng lừa gạt ta, bị biến mất cũng đáng đời ngươi!

Từ Thâm sau khi chạy bộ buổi sáng về, không kịp phản ứng đã bị Nhâm Khinh Khinh kể lể đến phun nước bọt đầy mặt, lửa giận trong lòng bốc lên, vứt khăn lau mồ hôi sang một bên, lạnh giọng chất vấn, "Nhâm Khinh Khinh, con mẹ nó em lại bệnh cái gì !!!"

Mẹ Từ chứng kiến sự việc từ đầu đến cuối: "..."

Đứa con gái nhà họ Nhâm này, thật không phải dạng vừa, lái con trai nhà mình suýt nữa đi chệch hướng.

——

Lương Tồn Cẩn vừa xuống lầu liền nhìn thấy Nguyễn Trà đang ăn sáng ở trên ghế, trông rất vui vẻ, không khỏi cười hỏi: "Trà Trà, tâm tình không tệ nhỉ."

"Rất tốt." Nguyễn Trà lấy cho Lương Tồn Cẩn một chiếc bánh, khóe môi nhếch lên, "Em đã mất một ngày một đêm để đóng một chương trình BUG."

Không có BUG, sau này hệ thống sẽ không thể "mở cửa sau" cho Nhâm Khinh Khinh đi, cô ta thật khiến người ta chán ghét.

Nguyễn Trà học hai ngày, cho dù học thuộc lòng lý thuyết liên quan đến trí tuệ nhân tạo, cũng không thể nắm vững chính xác, chỉ có thể dưới sự trợ giúp của Phó Thầm, ra tay với một trong những cái kém nhất trong tường lửa của hệ thống.

Đoán rằng có liên quan đến một hệ thống gọi là hệ thống học bá, nhiệm vụ liên quan đến nghệ thuật dường như không có bất cứ bảo vệ nào, bị Nguyễn Trà dễ dàng nắm bắt được.

Trong đầu Nguyễn Trà đang nghĩ ra cả tá nhiệm vụ khiến Nhâm Khinh Khinh xấu mặt, thế nhưng năng lực bản thân có giới hạn, không còn cách nào khác, dứt khoát thẳng tay đóng nhiệm vụ, dù cô ta có muốn nhận nhiệm vụ cũng không làm được!

Lại nói, Nguyễn Trà không nắm chắc lần nào cũng đều ngăn cản Nhâm Khinh Khinh 100%, nếu Nhâm Khinh Khinh nắm lấy 1% cơ hội hoàn thành nhiệm vụ thôi, như vậy cô thật sự có lỗi với Hứa Nam.

Lương Tồn Cẩn chỉ cho rằng Nguyễn Trà coi việc viết chương trình là thú vui, không quá để ý, chỉ cảm thán thế giới của những học bá, mình một chút cũng không hiểu.

Anh ta cắn một miếng bánh, nghĩ đến ngày hôm qua mình nôn nóng đến tim gan đều loạn, âm thầm tiến lên nhỏ giọng hỏi, "Trà Trà, anh rất tò mò, cô ba và dượng làm sao biết 2 người ông cụ Lục và Diệp tiên sinh?"

Không riêng gì Lương Tồn Cẩn tò mò, những người khác trong nhà họ Lương cũng tò mò không kém.

Bữa tiệc vào thứ bảy kết thúc, bọn họ ngay lập tức thảo luận về Lương Thiến Linh, và cả ngày chủ nhật, Nguyễn Chính Phi và Vệ Kiểu lại ở bên ngoài làm việc không về nhà, không ai có cơ hội hỏi họ.

Nếu nói, trong bữa tiệc, nhà họ Lương mời tới giang sơn nửa vách tường của thành phố Phía Nam, vậy thì tất cả những người Nguyễn Chính Phi quen biết, cũng không kém hơn chút nào!

Quan trọng nhất, trong số những người nhà họ Lương mời tới, một số là vì nể mặt mũi, mà người Nguyễn Chính Phi mời tới, người tinh anh (*) vừa nhìn liền có thể nhìn ra, mấy vị lão nhân (**) lớn tuổi kia, cơ hồ coi ba người Nguyễn gia như tiểu bối chân chính.

(*) tinh anh: sáng suốt

(**) lão nhân: gần giống như "rừng càng già càng cay", lão luyện

Trong chốc lát, ánh mắt của người trong giới nhìn ba người nhà họ Nguyễn rõ ràng không giống trước nữa.

Nguyễn Trà uống sữa đậu nành, kể lại một lượt sự việc ngày thứ bảy và lời nói của Quý Phi Dương, nhưng khi nói xong, lại phát hiện vẻ mặt của Lương Tồn Cẩn không tin.

"Trà Trà, họ có một gia tài như vậy, sao có thể sống ở nhà cho thuê?" Hơn nữa, những người khác khó nói, nhưng ông cụ Lục, anh nhớ ông ấy dường như chỉ nhớ đến nước sôi cải trắng của Thất Mang Tinh (*)."

(*) Thất Mang Tinh (thuật ngữ thiên văn học): Trong sách Khải huyền của Kinh thánh, Đức Chúa Trời đã sử dụng 6 ngày để tạo ra con người và nghỉ ngơi vào ngày thứ 7; con người có 7 tội lỗi chết người, và có 7 con dấu, 7 chân đèn, 7 kèn, v.v (theo baike.baidu). Nhưng ở đây là tên của một tổ chức tín ngưỡng.

Nhận tiền thuê nhà và biết ăn chực, anh ta không tin điều đó!

Nguyễn Trà nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, sau đó giơ hai ngón tay ra, nghiêm túc sửa lại lời anh, "Thứ nhất, dù họ có gia tài kếch xù đến đâu, cũng không có tài sản trong thị trấn của nhà em, muốn ở tạm vài năm, chỉ có thể thỏa thuận thuê nhà với cha em."

Nói xong, không đợi Lương Tồn Cẩn có thời gian hỏi lại, Nguyễn Trà lại tiếp tục bổ sung, "Thứ hai, cải trắng mà gia đình em trồng luôn cung cấp cho Thất Mang Tinh, anh không nhớ sao? Anh thậm chí còn ăn hai lần."

"Hơn nữa trên núi nhà chúng em có rất nhiều loại cây này, ông cụ Lục thường tự mình lên núi chọn cải làm vào buổi trưa, khiến một mảnh đất đó bây giờ trọc hết cả."

Lương Tồn Cẩn nghe xong rất kinh ngạc, cho đến khi Nguyễn Trà ăn cơm xong rời khỏi nhà, anh ta vẫn chưa hoàn hồn.

Trong lúc hoảng hốt, anh ta nghĩ đến việc thị trấn gửi qua đường bưu điện cho cô ba số lượng lớn rau củ, trên đó có khắc dấu hiệu của Tam Hàm Ngư, lúc đó họ đều cảm thấy Tam Hàm Ngư là thị trấn mình trồng tốt nhất, nhưng nghe xong lời Nguyễn Trà nói...

Lương Tồn Cẩn có suy đoán rất táo bạo.

Tam Hàm Ngư, cô ba trồng tại nhà riêng của mình, và dượng nói vào thời điểm đó để thu tiền thuê nhà, xem ra không phải chỉ thu một vài nhà, rất có thể là cả một nửa thị trấn nhỏ.

Lương Tồn Cẩn: "..."

Anh ta ngước mắt lên nhìn thấy ông cụ Lương đang đi xuống lầu, bộ dáng thế giới quan sau khi được thay đổi, "Ông nội, chúng ta đối với gia đình cô Ba, hình như có rất nhiều hiểu lầm rất lớn."

Một trong những hiểu lầm lớn nhất, là ------

Hiểu lầm họ rất nghèo.

Ông cụ Lương: "???"

——

"Vỏ ốc nhỏ, thổi tu tu tu, mòng biển nghe thấy..." (*) Nguyễn Trà xuống xe, trên đường đến Nhị Trung, tâm trạng cực kỳ vui vẻ ngân nga giai điệu bài hát, nghĩ đến buổi sáng mình thành công đem nhiệm vụ nghệ thuật đóng lại, khóe môi câu lên không hạ xuống được.

(*) Bài hát "Vỏ ốc nhỏ" do ca sĩ có tên phiên âm Cheng Lin hát

Cách đây vài ngày, khi thấy trong khung nhiệm vụ liên quan đến đêm giao thừa, Nguyễn Trà vẫn luôn lo lắng.

Đêm giao thừa ở trường cấp ba quốc tế có một truyền thống, học sinh đầu tiên chọn dương cầm sẽ mở màn biểu diễn chương trình, mà Nhâm Khinh Khinh trong lúc mấu chốt, hoàn toàn thể hiện kỹ năng dương cầm của mình.

Nếu hệ thống thực sự chọn nhiệm vụ【 Trở thành người đầu tiên đàn dương cầm 】 thì Nhâm Khinh Khinh khả năng nắm chắc hoàn thành nhiệm vụ.

Trong thời gian nghỉ của hai người, Nguyễn Trà có hỏi Hứa Nam về đàn dương cầm, nhưng Hứa Nam lại học đàn cello từ tiểu học, dương cầm dừng lại ở mức nhập môn và chỉ biết chơi cơ bản.

Nguyễn Trà thậm chí không biết một chút kỹ năng đàn dương cầm nào, rõ ràng không có cơ hội để tăng độ khó của kỹ thuật, nếu muốn hoàn thành nhiệm vụ, muốn tăng độ khó, trừ khi mình giành được vị trí đầu tiên trong cuộc thi.

Nhưng bây giờ!

Tất cả khả năng đều bị bản thân chặn đứng!

Có một thì có hai, Nguyễn Trà cảm thấy tương lai của mình có thể tiếp diễn tình huống này cho đến khi chơi sập hệ thống ~

Nguyễn Trà tâm tình rất tốt, lên lầu hai, đeo cặp sách, ngâm nga giai điệu vui tươi liền rẽ vào lớp 10, nhưng còn chưa kịp nhấc chân, cô đột nhiên bị người ta túm lấy hai dây cặp, cả người dừng lại một chút.

"Ai dám nắm dây đeo cặp của bổn tiên nữ?"

Phó Thầm ngẩn ra, buông tay, tương đối phối hợp đáp lại, "Giúp tiên nữ phủi bụi một chút, thuận tiện ——"

Anh thấy Nguyễn Trà quay đầu lại, đối diện với đôi mắt hạnh sáng ngời vì kinh ngạc, khóe môi khẽ cong, không khỏi bật cười, "Thuận tiện, dẫn em lên lầu, chúng ta đến lớp một."

Nguyễn Trà: "..."

Cô thực sự quên rằng sau khi cuộc họp phụ huynh vào thứ sáu kết thúc, giáo viên đã nhờ người giúp thay đổi lớp học!

Nguyễn Trà ra vẻ trầm tĩnh gật đầu, giọng điệu nghe không ra một tia khác thường nào, "Em chỉ muốn nói một tiếng với các bạn học lớp 10, em sợ bọn họ quá nhớ em."

Nghe vậy, Phó Thầm cũng không vạch trần, ngược lại tiếp tục phối hợp, "Bọn họ quả thật rất nhớ em, buổi sáng có chuẩn bị quà tặng đặt ở chỗ ngồi của em, chúng ta lên xem một chút?"

Mỗi thứ hai đầu tuần đều có buổi chào cờ, mà tuần này đến lượt lớp 1, Phó Thầm thay mặt cả lớp phát biểu dưới cờ Tổ quốc, đến sớm hơn bình thường nửa giờ, vừa vặn mang theo quà tặng của lớp 10.

Nguyễn Trà thấy Phó Thầm quá thuận mắt, làm một diễn viên nhí, khi còn bé có các cô chú đồng diễn, bây giờ học trung học, ấy vậy mà cũng có một khán giả cổ vũ, hạnh phúc chết đi được!

"Được, chúng ta lên đi." Nguyễn Trà quay đầu lại nhìn thoáng qua lớp 10, trong lòng yên lặng nói tạm biệt với Hoàng Giai Giai, Tạ Trường An cùng các bạn học khác, sau đó theo Phó Thầm lên lầu ba.

Trước khi lên tầng ba, Phó Thầm thấp giọng, trong lời nói tràn đầy ý cười rõ ràng, "Em vừa hát không tồi, bài hát đó dường như được gọi là Vỏ ốc nhỏ?"

Nguyễn Trà: ". . . . Cám ơn anh?"

Thật là nếu quá tâng bốc, cũng không tốt.

Các bạn lớp 1 đến khá sớm, cũng không có mấy trò trêu đùa, bọn họ hoặc là mở sách ra chuẩn bị, ôn bài cũ, hoặc là mượn bài của người khác đối chiếu đáp án bài tập về nhà hôm trước.

Tôn Phong cùng câu lạc bộ tiếng Anh nhìn thấy Nguyễn Trà, vội vàng phất phất tay, "Nguyễn Trà, đến sớm như vậy!"

Mấy người khác trong lớp thấy Nguyễn Trà và Phó Thầm, cũng không nghĩ nhiều, đều rất nhiệt tình chào hỏi, "Chào buổi sáng, Nguyễn Trà."

Mặc dù ba người Nguyễn Trà đến lớp 1, khiến cho ba bạn học cũ đi ra ngoài, nhưng sau giờ học có thể tiếp tục gặp mặt không nói, thời gian sau khi kết thúc học kỳ cũng có thể làm cho mọi người hoàn toàn điều chỉnh tâm tình, không đến mức mặt nặng mày nhẹ cho nhau xem.

Hơn nữa, đây cũng là quy tắc bắt buộc trong các lớp chọn, học sinh đã quen với nó từ lâu.

Nguyễn Trà và các bạn cùng lớp dù lạ mắt hoặc quen mắt đều nói câu chào buổi sáng với nhau, dưới sự hướng dẫn của Phó Thầm, cô tìm được chỗ ngồi mới trong lớp một.

Trên bàn phủ một lớp khăn màu xanh, ngăn bàn sạch sẽ, trên mặt bàn có một cái hộp màu xanh da trời, phía trên để một chiếc nơ con bướm màu vàng xinh xắn, và một cái thiệp chúc mừng hình lá ngân hạnh, có viết là Gửi Nguyễn Trà.

Nguyễn Trà nhìn Phó Thầm ngồi phía sau mình, có chút kinh ngạc, "Hai chúng ta ngồi trước sau?"

Phó Thầm gật gật đầu, vẻ mặt vân đạm phong khinh (*), "Đúng, em vừa mới tới lớp một, sau này nếu có gì thắc mắc cũng tiện hỏi anh."

(*) Vân đạm phong khinh: nhàn nhã, an tĩnh (mây nhạt gió nhẹ, gió thổi phất phơ, mây trôi lững lờ)

Nghe Phó Thầm nói, Tôn Phong yên lặng quay đầu nói nhỏ với Quý Phi Dương, dù sao Phó Thầm cũng là từ trong tay hai người bọn họ, đoạt được vị trí ghế sau của Nguyễn Trà.

Quý Phi Dương lẩm bẩm: "Nguyễn Trà có gì không hiểu, không nên hỏi tôi sao? Tôi chính là tình báo được chứng nhận của trường."

Tôn Phong lẩm bẩm: "Đều là con gái, tôi càng thuận tiện hơn."

Hai người liếc nhau, ăn ý đồng thời thở dài.

Nguyễn Trà cảm thấy Phó Thầm nói có lý, tâm tình cũng tốt hơn một chút, Phó Thầm ngồi ở phía sau mình, có thể so sánh với Úc Chỉ Ngôn ngồi ở phía sau mình, làm cho người ta an tâm.

"Nguyễn Trà, lớp 10 tặng gì cho cậu? Tôi thấy hộp quà rất tinh xảo." Quý Phi Dương cầm bài tập toán trong tay đi đến, vẻ bát quái lóe lên trong mắt rõ ràng.

Nguyễn Trà lắc đầu, Hoàng Giai Giai và Tạ Trường An của lớp 10, hai người này luôn khiến người ta bất ngờ mà không theo một kịch bản nào, ai cũng đoán không ra, "Tôi xem một chút."

Dứt lời, Nguyễn Trà liền tháo nơ buộc bằng ruy băng, sau đó mở nắp hộp quà trước sự vây xem của mọi người.

Đầu tiên, một lớp giấy đầy màu sắc lọt vào mắt mọi người, tiếp tục nhìn xuống là món quà được đặt ở giữa hộp.

Quý Phi Dương: "..."

Những người khác: "..."

Nguyễn Trà: "???"

Nguyễn Trà sắc mặt ngẩn ngơ lấy ra hai quyển sổ từ trong hộp, rũ mắt nhìn chằm chằm hàng chữ lớn phía trên, nhất thời không nói gì.

Phó Thầm thấy mọi người đột nhiên trầm mặc, không khỏi thò đầu nhìn quyển sổ trên tay Nguyễn Trà, trong lúc nhất thời, suýt nữa cười ra tiếng.

Hai quyển sổ được Nguyễn Trà cầm trong tay, mấy chữ to kiêu ngạo lại nổi bật, 《 Những bản nhạc chơi bằng kèn Sô na 》và《 Tuyển tập phổ nhạc đàn Nhị 》.

Nguyễn Trà im lặng bỏ hai quyển sổ lại vào trong hộp quà.

... Mời họ ăn thịt nướng, thanh toán bằng tiền của mình là sai lầm mà!

Cất xong quyển sổ, Nguyễn Trà lại ngước mắt nhìn xung quanh, nhìn các bạn học mới của mình, vẻ mặt chân thành, "Các cậu muốn cười thì cười đi, đừng nghẹn."

Một đám thiếu niên thiếu nữ, nghẹn cười đên nội thương, được nhiều hơn mất!

Đám người Quý Phi Dương hai mặt nhìn nhau, sau đó rốt cuộc nhịn không được, ôm bụng, ha ha ha ha cười ra tiếng.

Trời ạ, lớp 10 đúng là nơi hội tụ tài năng, món quà ngoài dự đoán của mọi người, kèn Sô na và đàn Nhị, ý tưởng này là của ai đây! Vừa sáng tạo vừa hài hước ha ha ha ha ha!

Nguyễn Trà vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn bọn họ cười, đang chuẩn bị đem quyển sổ đặt trở lại, ánh mắt đảo qua, đột nhiên dừng lại, dưới tầng tầng lớp lớp giấy màu lộ ra một quyển sổ, bởi vì kích thước nhỏ mà bị che lại, bị mọi người sơ ý bỏ qua.

"Phó Thầm, lớp 10 cho anh." Nguyễn Trà lấy ra quyển "Tất tần tật về Saxophone" đưa cho Phó Thầm, "Bọn họ không tệ, nhớ đối xử bình đẳng, anh nhớ giữ lại."

Nguyễn Trà: Hừ, anh chính là đang nở hoa trong lòng.

Phó Thầm: "..."

Đám người Quý Phi Dương vừa mới nghỉ cười lại một lần nữa bật lên, "Ha ha ha ha, Phó Thầm, cậu vây xem nửa ngày, xem đến trên người mình ha ha ha."

Đợi mọi người không cười nữa, sắc mặt Phó Thầm thản nhiên thu hồi quyển sách viết nhạc về bàn, giương mắt nhìn Nguyễn Trà, chân thành phát ra lời mời, "Sau này nếu có cơ hội, hai chúng ta lại cùng nhau hợp tác luyện tập?"

Nguyễn Trà: ??

. . . Em xin thua đấy đại ca!