Quyển 1 - Chương 2: Nhân ngư bờ biển

Xử lý xong những việc này thì trời đã sáng, Tần Trầm trở về biệt thư trên đỉnh núi gần biển.

Tần Trầm đi tắm rửa, thay đổi một thân quần áo, xác nhận trên người không còn mùi máu tươi liền đi đến phòng ngủ chính.

Hắn mở cửa sổ trong phòng ra để búp bê có thể nhìn đến nơi xa biển rộng mênh mang.

“Thực xin lỗi bảo bối, hôm nay tôi xử lý công tác chậm, không kịp trở về bồi em xem mặt trời mọc.”

Tần Trầm nhẹ giọng nói, ngồi xuống chiếc ghế cạnh con búp bê, lẳng lặng dựa vào búp bê, hứa hẹn nói: “Về sau nhất định tôi sẽ trở về sớm một chút."

Ở bên cạnh con búp bê, thân hình của hắn có vẻ lớn hơn nhiều so với nó.

Tần Trầm bồi búp bê cùng nhau nhìn mặt biển phía xa, mặt trời mọc trên biển tạo nên quang ảnh rực rỡ.

Chỉ có ở bên cạnh những con búp bê có khuôn mặt giống Sở Mộ này, hắn mới có thể cảm nhận được mình còn sống.

Mẹ hắn mất khi còn nhỏ, 17 tuổi ba hắn cũng ra đi. Hắn trở thành cô nhi, kế thừa gia sản không lồ do cha mẹ lưu lại, từng bước một gϊếŧ chóc để đoạt được quyền lợi. Nhưng cũng từ đó trở đi, hắn chỉ có một người cô độc, ngày nào cũng sống một cuộc sống giống nhau khiến hắn chán ghét hết thảy mọi thứ.

Hắn đã từng cảm thấy mình sống đủ rồi.

Nhưng cho đến một ngày kia.

Ngày hắn nhảy vào trong biển, tử vong bóp chặt hắn yết hầu, lại nhìn thấy Sở Mộ ở trên biển bơi về phía mình.

Xinh đẹp đuôi cá bơi lội, ánh sáng đẹp đẽ phản chiếu trên vẩy cá, đó chắc chắn là hình ảnh đẹp nhất mà Tần Trầm từng nhìn thấy.

Tần Trầm vĩnh viễn đều sẽ không quên đi ngày hôm đó, mỗi đêm ở trong mộng hắn đều sẽ mơ thấy ngày mình Sở Mộ gặp nhau kia.

Ở khi đó, hắn nhận định Sở Mộ.

Nhưng về sau Tần Trầm lại không nghĩ tới, Sở Mộ vậy mà dám nói ngày đó chính mình cứu lầm, ngay từ đầu người cậu muốn cứu kỳ thật là Lâm Tụng Hàn.

Tần Trầm thực tức giận, nhưng là hắn lại không cam lòng.

Cứu lầm thì thế nào.

Là tự Sở Mộ xông vào thế giới của hắn, cậu xứng đáng trở thành lý do để hắn tiếp tục sống.

Tần Trầm nhìn biển rộng, chậm rãi nói với con búp bê bên cạnh: ".... Mộ mộ, tôi thật sự rất nhớ em, khi nào em mới có thể trở về đâu?"

.......

Sở Mộ đang ngồi trong không gian hệ thống, nhìn hình ảnh xuất hiện trên màn hình Tần Trầm cùng một con búp bê có khuôn giống cậu cùng nhau ngồi bên cửa sổ, an tĩnh mà ngắm nhìn biển.

Cậu không khỏi rùng mình một cái.

Hóa ra từ khi cậu biến mất, Tần Trầm mỗi ngày đều là như vậy trải qua.

Đã nhiều năm không gặp, Tần Trầm một chút cũng không thay đổi, vẫn như cũ là một kẻ điên...

【cốt truyện phó bản tiếp theo đã được bổ sung hoàn thành.】

【bởi vì trong trò chơi ngài xuất hiện sai lầm không thể cứu vớt, dẫn tới tất cả các nhiệm vụ phó bản cứu rỗi đều không hoàn thành, thế giới trò chơi hoàn toàn sụp đổ.】

【đương nhiên, hệ thống 121 cũng sẽ chịu trách nhiệm cho sự thất bại này. Vì thế, hệ thống tổng bộ vì ngài sửa chữa nhân thiết trò chơi. Ngài sẽ có được một thân phận mới, một lần nữa tiến vào trò chơi, nhưng trên cơ sở này, thân phận ban đầu sẽ không thay đổi. Mười phút sau mời ngài mở ra thông đạo truyền vào phó bản.】

Âm thanh máy móc truyền từ trụ sở hệ thống vang lên quanh quẩn trong không gian.

Sở Mộ lúc này mới hoàn hồn. Sau cái chết ngoài ý muốn ở thế giới hiện thực, cậu bị bắt trói định với trò chơi vô hạn cứu rỗi này, chỉ có thông quan phó bản, cậu mới có thể trở lại thế giới của chính mình.

Nhiệm vụ của cậu cũng không khó, chính là cứu rỗi vận mệnh nhấp nhô mỹ cường thảm vai chính.

Theo như lời hệ thống tổng bộ, “sai lầm” chính là nói cậu nhận sai NPC Boss phó bản thành vai chính.

Sau khi xác định sai vai chính, những đối tượng được cậu cứu rỗi lúc sau cũng đi theo tất cả đều sai hết.

Sai lầm cứ lặp đi lặp lại, khó có thể xong việc.

Cuối cùng, trận này thật lớn đã trực tiếp dẫn tới sự sụp đổ của toàn bộ thế giới trò chơi.

Điều khủng khϊếp hơn nữa là, những NPC Boss mà cậu nhận sai đều cố chấp mà yêu cậu.

Cậu càng giải thích đây chỉ là một sự hiểu lầm, thì những kẻ điên này sẽ càng mất khống chế, cực đoan hơn.

Cường thế chiếm hữu, không từ thủ đoạn.

Ở vô số ban đêm cậu đều bị bao quanh trong hơi thở ái muội tràn ngập trong phòng.

Thanh âm nghẹn ngào, bị khi dễ đến run rẩy khóc hồng đôi mắt, giống như một con chim hoàng yến được nuôi dưỡng trong một chiếc l*иg xinh đẹp.

Biếи ŧɦái.

Sở Mộ nhỏ giọng thầm mắng, chân cảm giác có điểm nhũn ra.

Bởi vì sai lầm không thể cứu vớt được nữa nên Sở Mộ đành phải quay về làm lại từ đầu.

Hơn nữa sai lầm lần này một phần là bởi vì hệ thống xuất hiện bug, một phần là do Sở Mộ phán đoán sai lầm nên mới xảy ra. Bởi vì mỗi cái phó bản BOSS thật sự đều quá mức khó hiểu, làm cậu rất khó đưa ra quyết định chính xác.

Lần này, cậu muốn trở về từng cái phó bản một, sửa chữa lại những sai lầm của mình.

Hệ thống 121 thành công kích hoạt.

【thân ái ký chủ đã lâu không thấy! ⊙▽⊙】

【121 sẽ tiếp tục phục vụ ngài một cách chân thành trong hành trình quay trở lại trò chơi.】

Sở Mộ nâng mi, cậu mặt mày thanh tú, nhấp môi, vẫn không yên tâm mà nhỏ giọng hỏi: “Ngươi sẽ không lại xuất hiện trục trặc chứ?”

【ngài yên tâm, lần này 121 đã được chữa trị hoàn toàn rồi, bảo đảm sẽ không xuất hiện thêm bất cứ trục trặc nào!】

【việc này không nên chậm trễ, chúng ta mở ra thông đạo truyền trở về phó bản đi ~】

Sở Mộ gật gật đầu, tuy rằng cậu có chút sợ hãi, nhưng cậu biết đây là cơ hội cuối cùng của mình.

Cậu cần thiết trở về.

【tốt.】

【thông đạo truyền vào phó bản đã được mở ra thành công cho ngài!】

【30s sau ngài sẽ trở về phó bản một.】

【29s】

...

【3s】

【2s】

【1s】

【 tích ——】

【truyền tống thành công!】

【chúc ngài sớm ngày thông quan.】

......

Sở Mộ bị cuốn vào một luồng sáng trắng chói mắt, sau đó cậu nhìn thấy một cơn gió thổi qua tai, cậu lại trở về biển.

Cậu thử bơi hai vòng trong biển, làn da như trân châu trắng nõn, đuôi cá màu lam nhạt linh hoạt đong đưa trong nước, uyển chuyển nhẹ nhàng mà bơi lội, thu hút rất nhiều loài cá nhiều màu sắc theo sau, chúng nó vượt qua đại dương trong vắt, bơi lội đan xen nhau.

Ở sâu trong hải dương giống được viết trong sách giống nhau, cực kỳ mỹ lệ xinh đẹp. Tộc trưởng nhân ngư đã lớn tuổi, là một thủ lĩnh ôn nhu, tộc trưởng đã từng nói với bọn họ, nhân ngư là con cưng của biển cả, sinh vật trong biển được nhân ngư vuốt ve đều sẽ được nhân ngư chúc phúc.

Ở thế giới phó bản này, Sở Mộ là nhân ngư đẹp nhất của biển sâu.

Cậu đã từng ở bờ biển cứu một thanh niên nhảy xuống biển muốn tự tử.

Sau này cậu mới biết được thanh niên kia là con một của một gia đình giàu có tại thành phố A, cha mẹ đều đã mất, thô bạo và nham hiểm, là một kẻ điên từ trong ra ngoài.

Người Sở Mộ muốn cứu phải là vai chính Lâm Tụng Hàn, mà Tần Trầm chính là NPC Boss trong trò chơi.

Đáng tiếc chờ Sở Mộ phát hiện mình cứu lầm người khi là đã quá muộn rồi, Tần Trầm đã yêu hắn đến cố chấp.

Sở Mộ nhớ tới Tần Trầm có một biệt thự ở gần biển, xây dựng rất nguy nga, giống như một lâu đài hoa lệ vậy.

Hắn còn đặc biệt cho người xây dựng hàng rào và bức tường bên ngoài biệt thự, đồng thời xây một hồ bơi cực lớn và tinh xảo cho Sở Mộ, mà cái hồ nước này được đặt trong phòng ngủ chính của Tần Trầm.

Sở Mộ đã từng bị nhốt trong nhà giam hoa lệ này, bị Tần Trầm chiếm làm của riêng, ngày đêm sênh ca...

Nghĩ tới chuyện này, Sở Mộ liền bơi tới địa điểm quen thuộc kia, đột nhiên phía trước trào ra vô số nồng đậm bọt khí, dòng nước xiết nhằm về phía cậu.

Sở Mộ bị chấn động một chút bởi dòng nước xiết đánh vào, ở trong nước toàn bộ thân thể cậu lăn xuống, loạng choạng đứng thẳng người, bỗng phát hiện bãi cá không biết ở lúc nào đã vẽ ra một đạo miệng vết thương trên đuôi của cậu.

?

Sao lại thế này.

Sở Mộ ngơ ngác lui về sau, lang thang ở nội hải, liếc mắt nhìn đám sinh vật biển phía sau. Không ít bầy cá nhỏ không cẩn thận cọ vào lòng bàn tay của cậu, bơi về cùng một hướng.

Sở Mộ thầm nghĩ không ổn, liền vội vàng bơi ra khỏi khu vực này.

Vùng biển này đã hoàn toàn bị bao phủ bởi hệ thống sóng âm phản xạ.

......

【tích tích tích!】

【tích tích tích!】

【tích tích tích!】

Trong suốt màn hình màu lam chợt vang lên bén nhọn âm thanh, trên màn hình xuất hiện một chấm màu đỏ tươi không ngừng lập lòe ở phía đông nam, trong nháy mắt khiến thu hút lực chú ý của tất cả mọi người.

Mọi người sôi nổi đứng dậy kiểm tra màn hình, bọn họ đều choáng ngợp trước tiếng báo động bất ngờ, bởi vì đây là lần đầu tiên sau ba năm hệ thống kiểm tra đo lường đại dương phát ra âm thanh cảnh báo.

Tần Trầm bước nhanh xông vào phòng, hắn đẩy tất cả mọi người đứng ở trước màn hình ra, cẩn thận phóng to khu vực có chấm đỏ lập lòe kia.

Hắn hơi khom lưng, rõ ràng là vội vàng chạy tới đây, hắn chống tay lên bàn điều khiển, thở hổn hển.

Tần Trầm nhanh chóng lưu lại hình ảnh đang hiển thị, thao tác ấn phím liển tục, hắn nói: “Đi! Thông báo xuống dưới hiện tại liền thúc đẩy tàu thuỷ, mau đi!”

Tần Trầm gắt gao nhìn chằm chằm màn hình.

Hắn đuôi mắt màu đỏ tươi, đáy mắt mang theo cảm giác suy sụp do thức trắng đêm, vẻ mặt vừa điên cuồng lại vội vàng, hưng phấn mà cười nhẹ.

“Tìm được rồi.”