Quyển 1 - Chương 10

.

Bùi Thác Ngọc chống cằm hăng hái quay đầu nhìn về phía Lận Du Kiều, nháy mắt mấy cái trêu tức đối phương, người sau cho cậu một ánh mắt âm trầm đáng sợ giống như đang nói cậu chết chắc rồi.

Đúng lúc này vải đen bị xốc lên, tranh sơn dầu trên vải vẽ tranh đập vào mắt, sau khi tiếng giới thiệu của người dẫn chương trình kết thúc toàn trường đều yên lặng hồi lâu, nhưng ngay sau đó là tiếng nghị luận nối liền không ngớt.

Đây là một bức tranh vẽ nhân vật, trong đình viện là từng mảng từng mảng màu sắc rực rỡ chói mắt, hoa hồng kiều diễm và bụi cây bụi gai đan xen cùng một chỗ, đẹp thì đẹp nhưng lại làm cho người ta có một loại cảm giác nguy hiểm trí mạng.

Thiếu niên trong tranh đi ở trong đó, cậu ta đi chân trần, mắt cá chân trắng nõn bị một cây dây leo màu xanh cuốn lấy, khi cậu ta sắp té ngã ở trong bụi gai thì lại bị một đôi bàn tay to có lực ôm chặt lấy.

Thiếu niên bất lực ngửa đầu lộ ra yết hầu xinh đẹp yếu ớt bị kéo căng chặt, vải đen trên mắt che khuất tầm mắt của cậu ta, cậu ta khẩn trương cầm lấy góc áo người giúp đỡ giống như là bắt lấy cọng rơm cứu mạng.

Cảm xúc của thiếu niên trong tranh lại tự nhiên như vậy, cậu ta dựa vào trong ngực người nọ, bọn họ giống như bạn đời hoặc giống như là cậu ta ngưỡng mộ đối phương, dưới sự tinh tế tỉ mỉ còn có chút kích động ở trong đó, hoặc giống như chim hoàng yến bị nhốt ở trong l*иg liều mạng muốn chạy đi tìm kiếm tự do thuộc về mình.

Nhìn thấy bức họa này có người kìm lòng không đậu đứng lên, có người lại từ thái độ thờ ơ trở nên đứng đắn, có người khϊếp sợ phát ra nghi ngờ: "Đây là tác phẩm của Bùi Thác Ngọc sao? Không phải lấy nhầm rồi chứ?”

Bức tranh này... sao lại như vậy! Sắc mặt Lận Du Kiều thay đổi cực lớn, như là chuyện bí ẩn nhất sâu trong nội tâm bị người ta vạch trần, cậu ta theo bản năng muốn đứng lên nhưng ngay sau đó lại trấn định ép buộc mình ngồi xuống, tuy vậy vẫn đứng ngồi không yên quan sát phản ứng bốn phía.

Phương Tề đã hoàn toàn ngồi thẳng, ánh mắt động đậy đuổi theo tranh sơn dầu càng ngày càng sáng, "Kết cấu của bức tranh này vô cùng tuyệt vời, bối cảnh bụi hoa đậm màu nhưng sẽ không giọng khách át giọng chủ với chủ nhân trong tranh, bụi gai xanh, đóa hoa kiều diễm, thần thái khẩn trương lại tín nhiệm của người trong tranh, mỗi một chi tiết đều xử lý vô cùng nhuần nhuyễn, cảm giác bầu không khí tương đối tốt.”