Quyển 1 - Chương 11

Ông thay đổi thái độ khinh thường lúc trước, chủ động tìm Bùi Thác Ngọc hỏi: "Bức họa này tên là gì?"

Bùi Thác Ngọc ý tứ sâu xa nhìn thoáng qua Lận Du Kiều, sau đó trả lời: "Bức họa này gọi là ‘Tình cờ gặp gỡ’.”

Ông chủ Thẩm cũng đeo kính lên nghiêm túc quan sát, không bao lâu sau ông tán thưởng nói: "Trong tranh có hai người, nhưng lại chỉ vẽ một đôi tay của người ôm lấy thiếu niên, toàn bộ quá trình không xuất hiện trước ống kính, cả bức tranh hoàn toàn là từ góc độ của người nhìn thấy phong cảnh, xuyên thấu qua bức tranh này tôi có thể cảm nhận được tình yêu nồng đậm, thâm tình của tác giả đối với thiếu niên trong tranh.”

“Đây đâu phải là tình cờ gặp gỡ, rõ ràng là tình cảm chân thành đấy!”

Bốn chữ "tình cảm chân thành" vừa ra khiến sắc mặt Lận Du Kiều từ xanh chuyển tím, "Đằng" một cái lập tức đứng lên, "Nói hươu nói vượn, tất cả đều là nói hươu nói vượn!" Bùi Thác Ngọc tên chó má này khẳng định là cố ý!

Bùi Thác Ngọc nhìn cậu ta như mèo bị giẫm đuôi, cố ý trêu đùa: "Xem ra tiểu thiếu gia có kiến giải khác? Nguyện nghe tường tận.”

Kiến giải? Cậu ta chính là trong bức tranh này...... Có thể có kiến giải gì! Lận Du Kiều hung tợn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt mỹ nhân như tranh vẽ của Bùi Thác Ngọc, nội tâm phát điên quả thực hận không thể tiến lên xé bức tranh, lại cho tên khốn kiếp này một bài học sâu sắc!

Đúng lúc này giọng người chủ trì kéo tất cả nghị luận trở lại quỹ đạo, "Đấu giá bắt đầu......”

Khách nhân trong hội trường coi trọng bức tranh này không ít, đấu giá triển khai một vòng lại một vòng, ông chủ Thẩm hạ quyết tâm muốn cất giữ bức tranh này nên vòng vào cũng giơ bảng, từ năm chữ số tăng lên sáu chữ số.

Thấy ông chủ Thẩm thực sự thích bức họa này, những người khác cũng chỉ đành buông tay, đúng lúc này rốt cuộc Lận tiểu thiếu gia cũng phục hồi tinh thần lại, cậu ta đường hoàng giơ bảng hiệu lên, mở miệng là: "Ba mươi vạn!"

Có người nhíu mày thấp giọng nghị luận: "Tiểu thiếu gia nhà họ Lận lại không thích tranh sơn dầu, ở chỗ này đoạt tranh là có ý gì?"

“Ông còn không biết quan hệ giữa Lận Du Kiều và Bùi Thác Ngọc sao? Cậu ta mua tranh có thể làm gì? Nhất định là muốn mượn cơ hội nhục nhã Bùi Thác Ngọc!”

“Thật đáng tiếc cho bức họa này, rơi vào tay Lận tiểu thiếu gia sợ là không có kết quả tốt.”

Ông chủ Thẩm giơ bảng lần nữa đồng thời nhìn về phía tiểu thiếu gia kiêu căng bốc đồng này, ôn tồn thương lượng nói: "Tôi thật sự là rất thích bức họa này, không biết cậu Lận đây có thể bỏ đi thứ yêu thích này không?”