Quyển 1 - Chương 8

*

Lận Du Kiều vừa đến đã bị vây quanh ở vị trí trung tâm, canh giữ trước sau ở bên cạnh cậu ta chính là người phụ trách hoạt động, mấy người nơm nớp lo sợ trộm ngắm biểu tình của cậu ta, sợ chọc cho vị tổ tông nhỏ này không thoải mái chỗ nào.

Lận tiểu thiếu gia có dung nhan xinh đẹp nhưng hết lần này tới lần khác lại có tính cách kiêu căng ác liệt, một khi đã muốn thì cho dù không từ thủ đoạn cũng nhất định phải đoạt tới tay, trong giới thượng lưu có thể xưng là tai tiếng mà nghe tin đã sợ mất mật, né xa ba thước.

Cậu ta tới làm cái gì trong lòng mọi người cũng biết rõ ràng, không ngoài việc xử lí tên tình nhân nhỏ của vị hôn phu kia, Bùi Thác Ngọc bị người như vậy coi là tình địch có thể thấy kết cục đã được định sẵn.

Người phụ trách hoạt động tự mình đưa bản cập nhật vật phẩm đấu giá tới tay tiểu thiếu gia, ân cần hỏi: "Cậu Lận có để ý tác phẩm nào không? Nếu thích, hiện tại tôi có thể giúp ngài xử lý, trực tiếp đưa đến nhà.”

Lận Du Kiều nhàn tản bắt chéo chân tùy ý lật xem chi tiết, đến khi lật đến trang cuối cùng thì lông mày của cậu ta đã hoàn toàn cau lại, bất mãn hỏi: "Tại sao không có tên Bùi Thác Ngọc?" Mặt mày diễm lệ của cậu ta đảo qua người đàn ông mang theo lệ khí âm trầm, lạnh lùng nói: "Anh giấu tên hắn đi rồi?”

“Không, không, không! Làm sao tôi dám chứ!” Người đàn ông hoảng sợ mồ hôi lạnh đầm đìa trong nháy mắt, sợ Hỗn Thế Ma Vương không tìm thấy Bùi Thác Ngọc sẽ lấy hắn tới trút giận, vội vàng giải thích: "Bùi Thác Ngọc kia còn chưa giao tác phẩm ra, hiện tại cách thời gian hết hạn còn mười phút, nếu như hắn không thể xuất ra tác phẩm của mình vào thời gian cuối cùng, sẽ bị coi là vi phạm hợp đồng..."

“Nếu xác định vi phạm hợp đồng, chúng tôi sẽ truy cứu trách nhiệm với cậu ta, ngài yên tâm". Người phụ trách cười lấy lòng.

“Tôi yên tâm cái gì? Hắn lâm trận bỏ chạy, vậy chẳng phải là tôi đến đây uổng phí sao?”

Hỗn Thế Ma Vương không chỉ không bị dỗ tốt mà ngược lại sắc mặt càng âm trầm lợi hại, một tay cậu ta bắt lấy cổ áo người đàn ông, Lận Du Kiều nhìn bộ dáng chật vật hoảng sợ của đối phương lại càng thêm ác ý cười nói: "Hôm nay nếu anh không thể tìm hắn tới cho tôi, vậy anh tới thay hắn chịu tội đi.”

Người phụ trách bị cậu ta dọa cho lông tơ dựng thẳng, "Đừng đừng đừng, ngài đừng nóng giận, tôi lập tức đi tìm cậu ta đến!" Hắn nhìn xung quanh, đang không biết nên làm thế nào cho phải thì đột nhiên hai mắt sáng ngời, vừa mừng vừa sợ chỉ vào cửa chính: "Đến rồi đến rồi, Bùi Thác Ngọc thật đúng là dám đến!”