Chương 7: Bé ngốc nhỏ của tôi. MUA~MUA~MUA~

Editor: Unnie

Thấy Lâm Đăng sắc mặt tái xanh, Dụ Trạch Niên ngồi trên sô pha cười không đứng dậy: "Cậu, cậu sợ cái gì? Tôi sao có thể để cho nàng gọi cậu là chị dâu." Hắn giơ hai tay lên, nói: "Đừng lo, tôi xu hướng tính dục bình thường, tôi không có ý nghĩ gì với cậu cả."

"Đối với DD cũng không có, chỉ là trêu cậu thôi mà, sao lại nghiêm túc vậy chứ, tôi không thích tiểu loli, càng không thích DD, có nhiều chủ phòng đẹp như vậy, tôi làm gì phải xem một khối băng lớn chứ? Tự mình chuốc lấy cực khổ a?”

Bị Dụ Trạch Niên lừa hai lần Lâm Đăng Nhất nhíu mày nhìn hắn: "Thú vị sao?"

“Vốn dĩ không phải.” Dụ Trạch Niên rất có hứng thú tới gần nói: “Nhưng bây giờ nhìn thấy cậu buồn bực như vậy, tôi cảm thấy rất tốt.”

Dụ Trạch Niên không thể nhận được câu trả lời mà hắn muốn từ Lâm Đăng Nhất, theo đuổi người hay gì đó, đùa thôi, chỉ là khuôn mặt này của Lâm Đăng Nhất giống hắn, cứ như khối băng lớn vậy.

Dụ Trạch Niên không biết tại sao Lâm Đăng Nhất khi nhìn hắn lại rất khó chịu, hắn tự nhận là chính mình hình tượng vạn hoa đào bay trên bầu trời giữa hàng ngàn bông hoa, bao nhiêu soái khí, anh tuấn tiêu sái bao người yêu thích chứ.

Duy nhất là có cái bạn học nhỏ bàn trước này, chưa bao giờ có thiện cảm với hắn.

Lâm Đăng Nhất không biết rõ về Dụ Trạch Niên, mối quan hệ giữa bàn trước và bàn sau chỉ có vài ngày, vậy nên Lâm lão đại rời đi, thậm chí còn chẳng chào hỏi, đội mũ lên, cúi đầu không ngoảnh lại rời đi.

Thiếu niên thực sự rất bắt mắt, bất luận ở đâu.

Dù che kín cả khuôn mặt chỉ với chiếc cằm nhọn hoắt nhưng vẫn có những cô gái trong quán cà phê lặng lẽ ngắm nghía rồi thì thầm thích thú.

Sau khi lão đại rời đi, Dụ Trạch Niên, tu hú chiếm tổ, kéo chiếc bánh mousse còn nguyên của Lâm Đăng Nhất lên ăn một miếng.

Ngọt, cũng không tệ lắm.

Hình bóng của Lâm Đăng Nhất nhanh chóng biến mất ở góc phố, Dụ Trạch Niên vẫn đang vật lộn để theo đuổi DD trong nhiều câu chuyện tình yêu khác nhau trên Bách khoa toàn thư Baidu.

“Chờ đó cho tôi.” Dụ Trạch Niên cắn nĩa một cái.

Không phải chỉ là theo đuổi một người thôi sao, không ăn qua thịt heo, chưa từng thấy heo chạy sao?

--------------------------------

Lâm Đăng Nhất cũng không thành công trở về nhà, cậu bị chặn giữa chừng bởi Vương Tiểu Trát, xuất hiện trước mặt cậu mười phút sau khi cúp điện thoại.

Trang phục của Vương Tiểu Trát rất khác so với thường ngày, mặc một bộ trang phục hip-hop, đeo kính râm to bản, đội mũ lưỡi trai màu xanh bạc hà kéo sát xuống dưới, đeo khẩu trang màu đen với đôi môi đỏ chót.

Một sợi dây chuyền vàng lủng lẳng

Lâm Đăng Nhất: "...."

Tôi không quen biết cái người này.

“Ayy ayy, ca ca, đừng đi, đừng đi.” Vương Tiểu Trát vội vàng đi tới cởi mũ, kính râm cùng khẩu trang, khẩn cầu nói.

“Tôi phải trở về huấn luyện.” Lâm Đăng Nhất thản nhiên đứng lên, ý tứ nói: Tôi không có thời gian dây dưa với cậu.

Vương Tiểu Trát mặc dù là một nam sinh nhưng cái công phu làm nũng kia chính là đỉnh cao.

Đừng nhìn Lâm Đăng lạnh lùng, Vương Tiểu Trát đối với cậu làm nũng, thử đủ mọi chiêu, cậu ta đã sớm biết điểm yếu của cậu, chẳng phải chỉ là ăn mềm không cứng sao, đúng bệnh hốt thuốc chỉ có chuẩn?

“Oa, oa Đăng Đăng.” Vương Tiểu Trát đáng thương cúi người, nắm lấy quần áo của Lâm Đăng Nhất lắc lắc, “KING về nước rồi.”

Lâm Đăng Nhất cười khẩy, không khách khí kéo lại quần áo, bước đi.

“Ca, ca, cầu xin cậu đó, mang tôi đi đi mà.” Vương Tiểu Trát nén thật lâu cũng không rơi vài giọt nước mắt, giả vờ ậm ừ, “Cậu biết tôi thích KING đến mức nào mà, đó là thần tượng của tôi đấy, tôi đã sớm hỏi qua hành trình lâu rồi, KING ở lại Ninh Châu một đêm, sáng mai họ sẽ rời đi sớm, đi rồi tôi sẽ không thể gặp đâu! Bảo bối à, tiểu bảo bối Đăng Đăng à. "

Lâm Đăng Nhất mệt mỏi với tiếng ồn của cậu ta.

Đây không phải là lần đầu tiên chuyện này xảy ra, Vương Tiểu Trát đã nhiều lần nhờ Lâm Đăng Nhất giúp cậu ta gặp KING, sau đó nhìn KING với vẻ mặt vui mừng ngớ ngẩn.

Có một câu hỏi mà Lâm Đăng Nhất luôn muốn hỏi: "KING có biết cậu không?"

Vương Tiểu Trát sửng sốt: “Hả?” Cậu ta sờ sờ chóp mũi, “Không…… Không quen biết đi.”

“Vậy sao phải ăn mặc như vậy?” Đem chính mình che kín mít không nói, nghĩ đến cậu ta mấy lần ăn mặc, một lần so với một lần làm người đau đầu. Nếu KING biết người có sở thích mặc đồ khác giới là bạn của mình, còn không biết nghĩ như thế nào.

Cái gì mà nữ trang đại lão, trang phục dạ hội đeo mặt nạ, cổ trang phục bạch y công tử, kỳ kỳ quái quái. Chỉ có cái Vương Tiểu Trát không nghĩ ra, chứ không có cái cậu không dám mặc.

Cũng may, KING cùng Lâm Đăng Nhất trước nay không hỏi nhiều.

"Không có lần sau." Lâm Đăng Nhất vừa nói xong đồng thời cũng ném Vương Tiểu Trát ra sau đầu, một mình đi đến bãi đậu xe.

Vương Tiểu Trát lười biếng, luôn cần tài xế đưa đón khi đi ra ngoài, không bao giờ sử dụng xe buýt.

Người lái xe cũng đã quen thuộc với con đường dẫn đến khu nhà của đội TT, đã đi bảy lượt tám lượt đến khu vực ban đêm của chợ đêm, Lâm Đăng Nhất cùng Vương Tiểu Trát xuống xe, đi thẳng đến gian hàng thịt nướng.

Hai người vừa ngồi xuống đã nghe thấy bà chủ nhiệt tình chào hỏi: "Hai cái tiểu tử a, đã lâu không gặp."

Lâm Đăng Nhất không ngừng đến Ninh Châu chứ đừng nói đến nhà hàng thịt nướng này, Vương Tiểu Trát gọi một loạt các món xiên yêu thích của KING như thường lệ, Lâm Đăng Nhất gọi một món bún bò. Thêm cay.

Fans đối với thần tượng, theo đuổi tình yêu dành cho thần tượng, Lâm Đăng Nhất cũng không hiểu được chứ đừng nói đến hàng loạt mấy động tác của Vương Tiểu Trát.

Kể từ khi cậu bắt đầu chơi game, bên người cũng đã có một vị ở Mirror đã ở trên thần đàn, kể từ đó cậu chưa bao giờ để ý đến bất kỳ ai, bất kể đó là tuyển thủ chuyên nghiệp hay tuyển thủ bình thường.

Năm đó, khi anh trai của cậu muốn giới thiệu cậu với một cao thủ, Tiểu Lâm Đăng Nhất chỉ khịt mũi: "Cứ đợi đi, tôi sẽ mạnh hơn tất cả bọn họ trong tương lai."

Không bằng chính mình người, vì cái gì muốn thích?

Thịt nướng còn chưa kịp dọn ra, Vương Tiểu Trác đã đem ghế đẩu chuyển đến bên cạnh Lâm Đăng Nhất: "Đăng Đăng, chúng ta tâm sự đi?"

Lâm Đăng Nhất đứng dậy cầm hai chai nước khoáng, vặn mở, mặt không đổi sắc.

Vương Tiểu Trác quyết định đi thẳng vào vấn đề: "Cậu có phải hay không đã đáp ứng với tôi là không chọc đến cái Hỗn Thế Ma Vương lớp cậu hay không a?"

Lâm Đăng Nhất uống một ngụm nước.

Ân, hình như là đi.

Vương Tiểu Trác: "Đây là Ninh Châu, địa bàn của hắn, không phải của cậu. Chọc giận hắn cũng không có kết quả tốt, cho rằng là khi không lại kêu hắn là Hỗn Thế Ma Vương sao? "

Mặc dù Vương Tiểu Trác biết mấy cái việc hỗn trướng trước kia của cậu, nắm rõ trong lòng bàn tay, nhưng cậu ta vẫn chính là lo lắng.

"Đừng nhìn Dụ Trạch Niên, cả ngày đùa đùa giỡn giỡn, có vẻ dễ nói chuyện, hắn không đơn giản như vậy đâu, những người từng gây sự với hắn trước đó đều biến mất không còn tăm tích trong trường. So với tôi, hắn chính là giàu sang phú quý gấp trăm lần, phú nhị đại, phá gia chi tử, xuất thân gia thế không nên coi thường, con nhà tông, thậm chí mấy chục tỷ cũng không thiếu. Lúc trước tôi nghe mấy cô chú nói trong bữa tối nói, nhà bọn họ đừng nói là đi ngang, nằm cũng không thành vấn đề. "

Vương Tiểu Trác lảm nhảm, Lâm Đăng Nhất nghe thấy hai từ: Phú nhị đại cùng phá gia chi tử. Không thể giải thích được, người từ một nền tảng phát sóng trực tiếp nào đó xuất hiện trong tâm trí.

A, vị kia sợ mới là cái đứng đắn bại gia tử.

Sau vài ngụm, Lâm Đăng Nhất siết chặt nắp chai nói với Vương Tiểu Trác , "Tôi hình như chưa nói với cậu."

Vương Tiểu Trát lộp bộp một chút: “Gì?”

Lâm Đăng Nhất: "Cái phú nhị đại cùng phá gia chi tử đó.....”

Vương Tiểu Trát : "?"

Lâm Đăng Nhất: "Hắn là hàng xóm của tôi."

Vương Tiểu Trát vẻ mặt khϊếp sợ: "??? Hả? Tôi như thế nào lại không biết? "

Lâm Đăng Nhất: "Hơn nữa, trước khi cậu nói với tôi, tôi cũng đã chọc đến hắn rồi.”

Trước mắt tối sầm, Vương Tiểu Trát giật nảy mình hỏi: “Cậu.....cậu....làm...cái gì?” Dựa vào cậu ta đối với Lâm Đăng Nhất hiểu biết, đoán chừng chuyện này không tầm thường.

"Ồ, không có gì." Lâm Đăng uống một ngụm nước, bình tĩnh nói: "Chính là đem nhà hắn đạp nát mà thôi."

“Mà thôi? Tiểu Đăng Đăng à....

“KING đến.” Lâm Đăng nhàn nhạt nói.

"Một...." Vương Tiểu Trát ngay lập tức mềm đi.

Quay đầu lại, bóng dáng của KING hiện ra trong tầm mắt. Anh ta cao lớn đeo khẩu trang đen, đi về phía quầy thịt nướng.

Đồng tử của anh hơi nông, không thâm như Lâm Đăng Nhất, tháo khẩu trang xuống, cười với hai người, khéo léo mở chiếc ghế đẩu ngồi xuống.

"Cậu đến từ lúc nào, chờ đã lâu?"

KING cùng Lâm Đăng Nhất rất quen thuộc.

Lâm Đăng Nhất liếc nhìn Vương Tiểu Trát đang ngồi co ro bên cạnh mình, đẩy thịt nướng về phía KING: "Không sao, không mất nhiều thời gian đâu, đã gọi cho cậu từ lâu rồi."

KING liếc nhìn món ăn: "Rất hiểu tôi a, tất cả đều là món ăn yêu thích của tôi."

Vương Tiểu Trát: "......" Đột nhiên bị Q, Vương Tiểu Trát run lên, không dám ngẩng đầu lên, vành mũ càng hạ xuống thấp hơn.

KING cười với anh ta: "Cảm ơn."

Vương Tiểu Trát lắp bắp: "Không, không, không có gì."

Điện thoại đột nhiên vang lên, Lâm Đăng Nhất liếc nhìn, nhíu mày.

Một tin nhắn riêng từ phòng phát sóng trực tiếp của cậu.

Mê người の ca ca [Đây là dưa hấu, kia là dưa Hami, cậu là bé ngốc nhỏ của tôi. MUA~MUA~MUA~]

Lâm Đăng Nhất:..........

Ngốc muội a, này ai a.

Trước khi cậu đọc xong cái tin nhắn này, lại tạch tạch tạch tới vài cái.

- [ Nhớ em quá, hôm nay thay ba cái qυầи ɭóŧ rồi đấy. ]

Lâm Đăng Nhất giữa hai lông mày giật giật, khuôn mặt vốn đã lạnh lùng lại càng lạnh hơn.

- [Đây là thịt bò, đây là thịt heo, cậu là trái tim của tôi. ]

Lâm Đăng Nhất nhấp vào thông tin cá nhân, đây là một tài khoản hoàn toàn mới, không có thông tin nào khác ngoại trừ tên hiển thị của Lei Siren.

Ai mà nhàm chán như vậy.

Ngay khi câu hỏi này xuất hiện, một cái tên [Kêu ta là baba] ngay lập tức xuất hiện trong đầu cậu.

Con mẹ nó!!!

Lâm Đăng Nhất đập điện thoại di động xuống bàn, cả KING cùng Vương Tiểu Trát đều sửng sốt.

Mà “Ba ba” bản tôn đâu thì đang nằm sung sướиɠ trên chiếc giường hai mét say sưa ngắm nhìn những lời yêu thương đã gửi gắm.

“Mỗi ngày ba lời âu yếm, cũng không tin là không trị được.” Dụ Trạch Niên rất am hiểu lời yêu thương có thể lay động trái tim phụ nữ như thế nào, lại không biết tâm lý thay đổi của “Tiểu Long Nữ Lolita" vào lúc này.

Nhìn ba lời yêu thương được lựa chọn cẩn thận này, vẫn cảm thấy hơi trống rỗng, vì vậy đã thêm một vài ảnh GIF cùng các trái tim được tung ra đầy màn hình.

“Còn cấm anh nữa, có phải là không muốn anh làm cha không? Nếu có khả năng, cứ cấm đi, cấm tài khoản này, anh lại đổi cái tài khoản khác. "

Dụ Trạch Niên, người đang định gửi một GIF khác, giật mình chọc ngón tay vào màn hình.

[ Xin chào, bên kia từ chối nhận tin nhắn của bạn. ]

Yep, hôm nay không cấm, chỉ chặn thôi.

Không sao đâu, ăn khổ trước, liền có thể ôm mỹ nhân về nhà.

Có công mài sắt có ngày nên kim.

Dù sao thì mặt hắn cũng dày rồi, xay từ từ thôi.

--------------------------------

Cuối cùng cũng dừng lại.

Lâm Đăng Nhất vừa tắt điện thoại di động, liền nhìn thấy KING cùng Vương Tiểu Trát nhìn mình rất kỳ quái.

“Cái gì?” Cậu khó hiểu.

Vương Tiểu Trát biết Lâm Đăng Nhất nhiều năm như vậy, hiếm khi thấy cậu cau mày thiếu kiên nhẫn như vậy, có gặp rắc rối gì không?

KING ở đây, không dễ để hỏi, KING chuyển chủ đề đúng lúc nói với Lâm Đăng Nhất: "Lần trước tôi đã ở Hàn Quốc, xin lỗi, tôi không thể giúp được gì."

Lâm Đăng Nhất xua tay: "Không liên quan đến cậu."

KING: "Tôi có thể giới thiệu cậu với các đội khác."

Lâm Đăng Nhất: "Cảm ơn, không cần."

KING hiểu sự kiêu ngạo của Lâm Đăng Nhất, mỗi kỳ thủ có năng lực đều có sự kiêu ngạo của riêng mình.

Dù cậu chưa tạo được dấu ấn nhưng đó chỉ là vấn đề thời gian.

Chủ đề của ba người luôn xoay quanh trò chơi, Lâm Đăng Nhất chủ yếu đóng vai trò lắng nghe, thỉnh thoảng bắt chuyện, chủ yếu là KING nói, Vương Tiểu Trát căng thẳng từ lâu đến mức không thốt nên lời.

KING: "Gần đây có một tin tức đang được bí mật lan truyền."

KING: "Tôi nghe nói rằng BYL vừa ký hợp đồng với một người rất đỉnh."

Lâm Đăng Nhất cười lạnh một tiếng: "Đỉnh lắm sao?"

KING trở nên nghiêm túc, nghiêng người về phía trước nói: "Đừng đánh giá thấp hắn, tôi nghe nói vào ngày đầu tiên gia nhập đội, một mình đánh bại tất cả những người chơi của BYL."

Lâm Đăng Nhất: "Đánh bại những thực tập sinh trẻ tuổi trong vài giây?"

KING cười, ngoắc ngoắc ngón tay từ bên này sang bên kia: "Đó không phải là đội hạng nhất chuyên nghiệp, bị đánh bại tập thể."

Tay cầm rau dừng lại, đôi mắt dài hẹp híp lại, lần này Lâm Đăng Nhất rốt cục có hứng thú.

Lâm Đăng Nhất: "Hắn tên gì?"

KING suy nghĩ một lúc: "Có vẻ như được gọi là Niên Đại Gia."

Tác giả có lời muốn nói: Chính là sei, sei, sei, thật khó chịu.