Chương 15

Giang Lật quỳ trên mặt đất, ngẩng đầu lên, nắm lấy ống quần của đối phương, khẩn cầu một cách đáng thương:

"Sư tôn đã cứu mạng ta, nếu như không có hắn, ta đã sớm ch.ết ở ngoài vùng hoang vu. Ta biết là hắn làm chuyện sai trái, nhưng đây là món nợ ta phải trả, ta không thể bỏ mặc hắn. Ta chỉ muốn mang hắn đến một nơi yên tĩnh để mai táng."

"Cầu xin ngươi, đừng mang hắn đi được không? Ngươi cũng biết thời gian của ta cũng không còn nhiều. Ta chỉ muốn ở bên cạnh hắn, đi cùng hắn đoạn đường cuối cùng của cuộc đời ta."

Không ai có thể cứng rắn trước kỹ năng xin xỏ của Giang Lật. Cuối cùng, vị tu sĩ thiện tâm này cũng đành buông tha cho cậu và Lục Úc Hình.

Tu sĩ thở dài, bất đắc dĩ nói: "Nếu ngươi không đi cùng chúng ta, ngươi và hắn sẽ bị tuyết bao phủ. Ta sẽ đưa ngươi đến nhà trọ dưới chân núi."

"Vậy ngươi cần phải đảm bảo sẽ không làm tổn thương sư tôn." Giang Lật ôm chặt Lục Úc Hình, đôi mắt tròn xoe cảnh giác nhìn tu sĩ.

"Hắn đã c.hết, người cũng không còn mạch đập. Ta làm tổn thương hắn thì có ý nghĩa gì?"

Tu sĩ và Giang Lật cùng nhau nâng Lục Úc Hình xuống núi tuyết. Trong quá trình này, Giang Lật nhiều lần không đứng vững vì cổ trùng trong người cậu phát tác, còn đang chảy máu ở đầu, phải dựa vào việc được người khác truyền chân khí mới có thể đứng vững.

Bệnh của Giang Lật cũng đã nguy kịch nhưng vẫn còn lo lắng cho sự sống chết của nhân vật chính. Rất khó để tìm được tiện thụ nào như Giang Lật tận tụy hết mình vì nhân vật chính như vậy.

"Tên của ta là Khương Nghỉ, ở phòng bên cạnh ngươi. Nếu ngươi cần trợ giúp thì có thể đến tìm ta."

Hiệp sĩ giới thiệu một cách đơn giản, thấy Giang Lật vẫn còn cảnh giác, liền rời đi ngay sau khi giới thiệu xong.

Người này thật lương thiện, nhưng đáng tiếc lương thiện là một phẩm chất vô dụng. Chờ Lục Úc Hình tỉnh lại chắc chắn sẽ gây loạn lớn. Giang Lật nghĩ, dù sao thế giới này cũng không liên quan đến mình, cứ để hắn làm loạn đi.

Đêm đến đã xảy ra một việc không ai dám tin.

Nhìn như một tiểu yêu nhu nhược nhưng lại có thể ôm một nam nhân mạnh mẽ từ nhà trọ chạy trốn trong đêm tối, biến mất không một dấu vết.

Có lẽ đây là sức mạnh của tình yêu.

"Hệ thống, cậu nói xem tôi vì anh ta mà làm tùy tùng vất vả như vậy, liệu anh ta tỉnh lại thì có yêu tôi không, rồi lại không muốn gi.ết tôi?"

Hệ thống đáp: "Có khả năng."