Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Nam Phụ Hèn Mọn Rời Đi, Hắn Liền Hối Hận

Chương 16

« Chương TrướcChương Tiếp »
Giang Lật xoa ngực, cảm nhận được cổ trùng trong ngực cậu đang cắn nuốt khí huyết của mình, lập tức an tâm không ít.

"May quá, tôi cũng sắp sống không được bao lâu nữa, để cho cha sư tôn này khóc tang cho tôi cũng được."

Cảnh sắc dưới chân núi rất khác biệt so với trên đỉnh núi. Không còn có tuyết lớn rơi liên tục, mặt đất cũng không cứng ngắc như đá. Ở đây có những đồng cỏ xanh mươn mướt, những ngọn núi rừng, và còn có những dãy núi xanh liên miên cùng với nước biếc, dưới chân núi còn có một thị trấn nhỏ.

Giang Lật kéo "th.i th.ể" của Lục Úc Hình vào một ngôi miếu thổ địa bỏ hoang bên ngoài trấn nhỏ.

Ngôi miếu này đã rất cũ nát, vì nằm ở ngoài trấn nhỏ nên ít người lui tới. Đứng ở ven tường chỉ cần dậm chân một cái cũng có thể làm rung chuyển đống tường gạch vỡ nát. Bảng hiệu của miếu thổ địa đã bị phai màu thành màu xám đất, nếu nhìn kỹ mới thấy nguyên gốc là màu đỏ.

Giang Lật dọn dẹp sạch sẽ một góc trong ngôi miếu bỏ hoang, lau đi bụi bẩn trên gương mặt trắng bệch, rồi an bài Lục Úc Hình trên một chiếc giường làm từ cỏ tranh. "Sư tôn à, người hãy nghỉ ngơi thật tốt, sớm ngày tỉnh lại!"

Giang Lật quỳ gối bên cạnh Lục Úc Hình, đôi tay gắt gao nắm lấy tay hắn, cau mày canh giữ suốt một ngày một đêm đến không chợp mắt.

Giang Lật xoa xoa đôi mắt, quay đầu lại thì phát hiện những tia nắng sớm đầu tiên đã chiếu vào từ cửa miếu, ánh mặt trời ấm áp làm ấm cả ngôi miếu, nhưng sư tôn của cậu vẫn lạnh ngắt, cơ thể ngày càng cứng đờ, trông rất giống một khối thi thể.

"Tại sao lại như vậy?" Giang Lật bắt đầu luống cuống. Hệ thống rõ ràng nói cho cậu biết Lục Úc Hình không có ch.ết, vậy tại sao hắn vẫn chưa tỉnh lại?

Giang Lật rón rén cởi bỏ quần áo của Lục Úc Hình, hy vọng có thể truyền nhiệt độ cơ thể của mình cho hắn. Nhưng khi vừa vén áo trong lên, thấy một vết sẹo sâu như khe rãnh trên ngực của Lục Úc Hình, Giang Lật sợ đến mức hít một hơi mạnh, nước mắt cứ thế tuôn rơi.

"Sư tôn, con đã bảo người không cần gϊếŧ người mà, hu hu..."

Vết sẹo trên người hắn giống như một con quái vật dữ tợn xuất hiện trước mắt Giang Lật, nó xuyên qua toàn bộ bụng của Lục Úc Hình. Vết sẹo không có kết vảy, cũng không có chảy má.u, chỉ là thịt má.u mơ hồ thâm sâu đến có thể nhìn thấy xương.

Nếu Giang Lật có tiền, chắc chắn sẽ lao đến tiệm thuốc mua nhân sâm, đương quy, tổ yến để đưa cho Lục Úc Hình. Nhưng tiếc là cậu không có tiền, thậm chí không đủ để mua thảo dược.
« Chương TrướcChương Tiếp »