Chương 3

Ngay khi Giang Lật sắp ngất xỉu, Phó Hình Úc chuẩn xác mà thả cậu ra. Nhưng chuyện xảy ra kế tiếp càng làm Giang Lật sợ hãi hơn - quần áo của cậu bị Phó Hình Úc mạnh bạo lột xuống.

Tay của Phó Hình Úc rất lạnh, như băng trên đỉnh núi không tan, cả máu cũng lạnh như băng, tay của Phó Hình Úc áp vào eo Giang Lật, khí lạnh từ tay hắn xâm nhập vào cơ thể của cậu, như kim châm vào xương tủy.

Giang Lật bị đông cứng, giống như một con rối gỗ bị Phó Hình Úc tùy ý đùa nghịch, cả linh khí và sinh khí trong người cậu càng ngày càng suy yếu.

Giãy giụa không được, cầu cứu cũng không được.

Thời gian càng ngày càng lâu, Giang Lật cuối cùng nhận ra rằng cái cảm giác lạnh đó không phải đến từ Phó Hình Úc, mà là do cậu đang tự thiêu đốt linh khí của chính mình để chữa thương cho Phó Hình Úc.

Phó Hình Úc trên người lệ khí dần dần mỏng manh, hắn trở về trạng thái cao lãnh như tuyết, thanh lãnh đạm nhiên, nhìn Giang Lật như đang nhìn một khối cơ thể đã chết

Mà Giang Lật cũng ngày càng giống như người chết, linh khí trong cơ thể của cậu bị Phó Hình Úc lấy sạch, còn để lại sát khí trong người cậu, chúng nó cắn xé và lôi kéo nhau trong đan điền của Giang Lật, như sắp sửa xé toạc linh thức của cậu.

Phó Hình Úc nuôi dưỡng Giang Lật cũng vì lý do này.

Cơ thể Giang Lật run rẩy vì sợ hãi, nhưng cậu lại cắn răng ôm chặt Phó Hình Úc, thân mật dán vào cơ thể lạnh băng của hắn, nhẹ giọng nỉ non: “Sư tôn, ta lạnh quá, xin ngài ôm ta một chút.”

Sư tôn muốn lấy mạng của cậu, cậu chỉ muốn hắn ôm mình.

Vậy nên mới nói, làm chó liếʍ, liếʍ đến cuối cùng cũng chỉ còn có hai bàn tay trắng.

Nhưng nghề nghiệp của Giang Lật là chó liếʍ, cậu cần thiết liếʍ! Liếʍ một cách tích cực!

Khóe miệng Phó Hình Úc khẽ động một chút, ngón tay ấn vào yết hầu của Giang Lật, kéo thẳng xuống tới hai phổi, đầu ngón tay đột nhiên nhấn mạnh.

Nghe Giang Lật giãy giụa phát ra tiếng kêu cứu bén nhọn, biểu cảm của Phó Hình Úc không có bất kỳ biến đổi nào, ngược lại càng dùng lực mạnh hơn, lạnh lùng trách mắng: “Ngươi cũng xứng gọi ta là sư tôn? Giang Lật, ngươi chỉ là một lô đỉnh mà thôi.”

“Vâng, vâng sư tôn, đồ nhi biết sai rồi.”

Giang Lật cuộn tròn thân thể, rúc vào bên cạnh chân Phó Hình Úc, mặc dù bị ngược đãi nhưng Giang Lật chưa bao giờ có ý định rời xa Phó Hình Úc, thậm chí càng ngày càng tới gần hắn, hận không thể trốn vào lòng ngực của Phó Hình Úc.