Chương 30

Giang Lật cúi đầu nhìn xuống.

Một cây đao cắm vào giữa ngực cậu, mặt của Lục Úc Hình không mang một chút biểu cảm, nhanh chóng thực hiện việc lấy cổ trùng.

Hắn đâm một đao vào người cậu, thanh đao cứ thế mà thẳng tắp cắt mở bụng của Giang Lật, mổ bụng cậu, xẻo trái tim của cậu rồi lấy ra cổ trùng.

Trong khoảng thời gian chung sống hàng ngày với nhau này không có ý nghĩa gì với hắn, Giang Lật đối với hắn chỉ là một món đồ dùng xong liền vứt đi.

Các đồ đệ của Lục Úc Hình quỳ xuống, cao giọng chúc mừng, kể ra tương lai tốt đẹp của bọn họ khi gϊếŧ sạch người trong thiên hạ.

Lục Úc Hình một tay đỡ eo của Giang Lật, một tay khác thì cầm trái tim bị rách nát của cậu, cổ trùng đã tụ lại thành tiên đan.

Giang Lật còn thừa vài hơi thở, cậu dùng những hơi thở cuối cùng mà vô lực bắt lấy tay áo của Lục Úc Hình, hấp hối cùng không cam lòng nhìn hắn như muốn hỏi gì đó, nhưng cuối cùng cũng không đủ sức lực để có thể nói ra.

Cậu muốn hỏi, nhiều ngày sống chung từ sớm đến tối như vậy thì đều đối với ngươi không có một chút ý nghĩa gì, chỉ là ta tự mình đa tình thôi sao?

Trên mặt của Lục Úc Hình lần đầu tiên xuất hiện biểu cảm rõ ràng, đó là sự chán ghét đến tận cùng, hắn căm hận đôi mắt thuần khiết ấy của Giang Lật.

“Đôi mắt của ngươi thật khó nhìn.”

Lục Úc Hình vứt Giang Lật xuống đất, hắn dùng mũi kiếm đâm thẳng tắp vào mắt của Giang Lật, xẻo ra đôi mắt đã mất đi thần thái cùng ánh sáng của cậu

Những người khác đột nhiên không dám lên tiếng, cúi đầu cung kính mà nơm nớp lo sợ, bọn họ sợ sẽ bị liên lụy đến chính mình.

Áo bào trắng của Lục Úc Hình đã bị máu nhiễm đỏ, rồi hắn cầm kiếm bước qua th.i th.ể của Giang Lật, đạp lên tấm quẻ nhân duyên mà cậu đã tự tay làm, khuôn mặt bình tĩnh bước về phía trấn nhỏ.

“Sư tôn, người không đánh tan hồn phách của cậu ta sao?” Đại đồ đệ của Lục Úc Hình lên tiếng, thân là kẻ gϊếŧ người thì nên nhổ cỏ tận gốc, cả th.i th.ể và hồn phách đều nên đập nát.

Lục Úc Hình dừng lại bước chân, xoay người nhìn lại nền tuyết đọng đã bị nhiễm đỏ, môi mỏng của hắn ngập ngừng muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Tấm thẻ gỗ trên mặt đất bị gió thổi tiến về phía Lục Úc Hình một bước, như thể linh hồn của Giang Lật bám vào, cố gắng tiến lại gần Lục Úc Hình.

Lục Úc Hình rốt cuộc hạ quyết tâm, hắn nhẹ nhàng nhắm mắt lại, lạnh lùng nói: “Các ngươi có thể tuỳ ý giải quyết cậu ta.”