Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Nam Phụ Hèn Mọn Rời Đi, Hắn Liền Hối Hận

Chương 35

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nhưng Lục Úc Hình đã quên tấm thẻ gỗ này là từ đâu mà tới và ai đã đưa nó cho hắn.

Trên thư mời ghi là yến tiệc hoàng cung nhưng chỉ đơn giản là bữa tiệc tùng xa hoa lãng phí cùng hoang da^ʍ vô độ.

Lục Úc Hình đối với những việc như thế này không hề có cảm giác hứng thú, ngày thường hắn chỉ thích đứng trên đỉnh núi nhìn xuống, cũng không biết chính mình đang tìm cái gì, chỉ cảm thấy thiếu một thứ gì đó, hắn đã đi qua cùng xâm lược mọi lục địa trên mảnh đất này cũng chỉ để tìm thứ phù hợp để lấp đầy khoảng trống trong tâm hồn

Gi.ết chóc đã trở nên tẻ nhạt, chỉ vì đi tìm người kia mà thôi.

Trong đầu của Lục Úc Hình đột nhiên hiện lên một con hồ ly nhỏ, nhưng chỉ thoáng qua trong giây lát, hắn thậm chí còn chưa kịp thấy hình dạng của con hồ ly nhỏ ấy ra sao.

Như một mặt nước lặng lặng lẽ dao động, dưới đó là đôi mắt đào hoa trong sáng, đáy mắt bốc lên pháo hoa lộng lẫy.

Mà khi pháo hoa dâng lên còn mang theo một nỗi buồn không tên, làm hắn càng muốn bắt lấy con hồ ly nhỏ đó.

Giang Lật đã chết bảy năm, Lục Úc Hình cũng đã phong ấn ký ức của mình, cố gắng quên đi người này.

Hắn nghĩ rằng đó chỉ là một mảnh ghép ký ức không quan trọng, qua nhiều năm thì khoảng trống đó chắc chắn sẽ dần dần được lấp đầy.

Nhưng trong những hồi ức tràn ngập bạo lực và m.áu me của hắn thì khoảng trống đó không thể được lấp đầy bởi bất cứ thứ gì, cái gì cũng không thể thay thế được. Đó là nơi sạch sẽ nhất trong cuộc đời Lục Úc Hình, là điều tốt đẹp chưa từng có trong cuộc đời hắn.

Sau khi rời khỏi thị trấn nhỏ và trở về đỉnh núi, sự mê mang mạnh mẽ này khiến hắn điên cuồng đi xâm chiếm khắp đại lục, tìm kiếm mọi nơi mà hắn có thể nhìn thấy. Hắn khẩn trương tìm kiếm, nhưng trước sau không biết mình đang tìm cái gì.

Không phải là những kho báu vàng bạc vô tận, cũng không phải là cuộc sống xa hoa vô độ có những mỹ nhân vây quanh hàng đêm , càng không phải là tu vi mạnh mẽ có thể che trời.

“Cho nên... ta muốn chỉ là một con hồ ly?”

Lục Úc Hình nắm chặt thư mời trong tay, siết thật chặt, vết nhăn trên thư mời giống như vết nhăn giữa lông mày hắn, co lại và không thể tan đi dù có mở ra lòng bàn tay.

Lục Úc Hình lại một lần nữa tìm kiếm bóng dáng của hồ ly trong ký ức dài lâu của mình, và bóng dáng của con hồ ly nhỏ cũng dần dần hiện ra.

Con hồ ly nhỏ có một bộ lông như tuyết trắng, nó nằm ăn vạ và lăn lộn bên người hắn, còn hướng về phía hắn nở nụ cười và kêu lên, như thể đang nói điều gì đó.
« Chương TrướcChương Tiếp »