Chương 4

Nhưng cậu biết, Phó Hình Úc sẽ không vì Giang Lật mà mở lòng ôm ấp cậu.

Bản thân Giang Lật chỉ là một yêu quái, một con yêu quái hấp thu linh khí trời đất mà biến thành người, rất thích hợp để làm lô đỉnh luyện đan.

Hơn nữa, yêu quái không có bạn bè thân thích và nhiều mối quan hệ phức tạp, chết thảm hoặc đột tử trong rừng núi cũng không ai để ý.

Tay Phó Hình Úc giống như một cây đao, thon dài bén nhọn, trượt từ yết hầu Giang Lật xuống, dọc theo đường trung tâm vẽ ra một đường thích hợp để mổ bụng.

Giang Lật thở dài nhẹ nhõm một hơi, rốt cuộc cũng tới lúc bị xẻo tim khắc cốt, cậu cuối cùng cũng có thể thu thập đồ đạc trở về Maldives du lịch.

Giang Lật nắm lấy tay Phó Hình Úc, đặt ở chỗ ngực mình, mắt đào hoa hơi cong, ý cười trong mắt dạt dào, hoàn toàn không có chút hận ý nào sau khi bị ngược đãi, “Sư tôn muốn linh đan của ta sao? Ta có thể tự mình đào ra, không cần ô uế tay của sư tôn.”

Nhiều lần gọi "sư tôn", lại làm ra vẻ yếu đuối, sau đó chờ hắn tức giận mà mổ bụng mình.

Nhưng đối mặt với thái độ si mê của Giang Lật, động tác của Phó Hình Úc lại dừng lại một chút.

Có lẽ là liếʍ quá nhiều, liếʍ đến nỗi vai chính cũng không biết phải làm sao.

“Sư tôn.” Giang Lật nhẹ giọng gọi hai chữ sư tôn, cúi đầu dựa vào bên cạnh Phó Hình Úc.

Giang Lật toàn thân đầy thương tích, mồ hôi lạnh nhỏ xuống sống lưng gầy yếu, theo run rẩy thân thể mà chảy xuống, giống như một giọt nước mắt vẽ ra trên làn da trắng bệch không còn huyết sắc.

“Sư tôn muốn mạng của ta thì hãy lấy đi.”

Thân thể của Giang Lật sắp đau đến chết lặng, trong lòng chỉ nghĩ muốn nhanh chóng thoát khỏi tình cảnh này, sớm chết sớm siêu sinh, nói không chừng còn có thể kịp lúc tới buổi trà chiều miễn phí ở khách sạn.

Phó Hình Úc cười lạnh một tiếng, trong mắt hiện lên một tia huyết sắc, thanh kiếm bị quăng ngã đang rung động nằm ở cửa động, bất cứ lúc nào cũng có thể trở lại tay Phó Hình Úc.

Nhưng Phó Hình Úc còn chưa kịp mổ bụng Giang Lật, bên ngoài sơn động đã vang lên tiếng reo hò thảo phạt, họ gọi tên Phó Hình Úc, mắng hắn là ma đầu gϊếŧ người vô số, trù hắn sớm bị thiên lôi đánh chết.

Phó Hình Úc rũ mắt nhìn Giang Lật, nhanh chóng tránh ra khỏi người cậu, chỉnh lại quần áo, dùng nội lực mở ra cái khóa ở cổ chân Giang Lật.

“Một khi đã như vậy, ngươi liền thay ta đi chết đi.”

Chắc chắn là các tu sĩ chính phái trên giang hồ đã tìm đến, Phó Hình Úc thường lười đối phó với họ, nhưng hiện tại Giang Lật đã bị hắn hút hết linh khí, không còn giá trị gì, xem như là một cái phế vật lô đỉnh.

Vì vậy, Phó Hình Úc quyết định để Giang Lật thế mình gánh tội.

Hắn giống như một mảnh bông tuyết bay vào cửa động, lạnh lùng rơi xuống, rồi lặng lẽ rời đi, không lưu lại một chút dấu vết, chỉ làm cho sơn động càng thêm lạnh lẽo.

Khi hệ thống kiểm kê nhiệm vụ của nhân viên thấy Giang Lật còn chưa chết, ngạc nhiên kêu lên: “Tại sao cậu vẫn còn sống?”

“Đừng lo, tôi lập tức cũng sẽ phải chết thay hắn mà thôi.”

Giang Lật nhặt quần áo nhiễm máu của mình lên, qua loa khoác lên người.

Ngoài động tiếng kêu la càng ngày càng gần, còn kèm theo tiếng đao kiếm gào thét mà cắt qua không khí.