Chương 5

“Yêu tôn! Ngươi hành hạ đến chết dân thường ở toàn thành chỉ để luyện đan, ngươi có biết làm như vậy sẽ gặp phải trời phạt không!”

Nhóm người này liệt kê tội danh của Lục Úc Hình, nguyên lai khi Lục Úc Hình đến sơn động, toàn thân đầy máu là vì hắn chạy tới gϊếŧ toàn bộ dân thường trong thành để tăng tu vi.

Khi trở về sơn động, Lục Úc Hình đã gϊếŧ đến đỏ cả mắt, nghiệp khí tăng lên đến tẩu hỏa nhập ma, sau đó hắn đem toàn bộ nghiệp khí đó độ vào đan điền của Giang Lật, để Giang Lật chịu khổ thay cho hắn.

Hiện tại, Lục Úc Hình lại để Giang Lật một mình ở lại nơi này, để cậu gánh tội thay mình, còn chịu phạt thay.

Quả thật là quá bạc tình.

Giang Lật thay áo bào trắng mà Lục Úc Hình để lại, dùng nước tuyết tan ở trong động làm gương soi, quan sát chính mình trong nước.

Mặt nước hiện ra một người có dung mạo diễm lệ, nét quyến rũ nồng đậm, một đôi mắt đào hoa quyến rũ nhưng lại mang vẻ thanh triệt vô tội của con nai con.

Nếu không có trận ngược đãi vừa rồi của Lục Úc Hình thì làn da của cậu hẳn là trắng nõn không tỳ vết, đôi môi đỏ thắm còn diễm lệ hơn cả vết máu trên áo bào trắng của sư tôn, chắc chắn là một con hồ ly thành tinh.

Giang Lật bước ra khỏi sơn động, vừa vặn đυ.ng phải đám người giơ cao đao kiếm, quần hùng tức giận mà tiến tới.

“Ngươi là người phương nào?” Người dẫn đầu chỉ vào Giang Lật, nhưng trong tay đao kiếm lại nghiêng nghiêng.

Giang Lật dựa vào tường đá ở cửa động, ôm cánh tay, nhẹ nhàng bâng quơ mà nói: “Người trong thành là chính tay ta gϊếŧ, bọn họ đáng chết.”

Lúc Giang Lật nói lời này, toàn thân đều mang theo sát khí mà Lục Úc Hình truyền cho hắn, đầy người nghiệp chướng khiến người ta rất khó không tin cậu không gϊếŧ người, mặc dù vẻ ngoài của Giang Lật trông rất vô tội.

“Người này là đồ đệ của yêu tôn, trợ giúp tăng tu vi cho hắn, chúng ta nên gϊếŧ cậu ta.” Có người thì thầm vào tai người dẫn đầu, hắn đang ngưng tụ khí lực, chỉ chờ người dẫn đầu ra lệnh một tiếng, hắn liền xông lên để trừ hại cho dân.

Nhưng người dẫn đầu là một hiệp sĩ, đánh giá Giang Lật vài cái rồi lắc đầu khuyên nhủ: “Ngươi chớ có mê muội trên con đường tà đạo.”

Giang Lật nhếch mép cười nhạo một tiếng, không hề có chút áy náy mà miêu tả cảnh tượng những người dân thường chết đi cho hơn mười vị giang hồ hiệp sĩ nghe, cậu lạnh nhạt kể lại mình đã hành hạ đến chết cả thành như thế nào.

“Ta chỉ lấy mạng của thanh niên trai tráng nhưng ta không có gϊếŧ nhiều người như vậy.”

“Người già sống lâu như vậy chỉ lãng phí không khí, ta chỉ đang giúp bọn họ vì họ nên chế.t sớm.”

“Cha mẹ của mấy đứa nhỏ đều đã chết, bọn chúng chắc chắn sống không nổi, lưu lại nhân gian chịu khổ làm chi, không bằng giúp họ thống khoái.”

“Ta rất thiện lương nha, còn rất thích giúp đỡ mọi người, sao các ngươi không khen ta?”