Chương 8

Lục Úc Hình thực ra không phải lúc nào cũng lạnh lùng như vậy, hắn cũng đã từng truyền linh khí cho Giang Lật để duy trì hơi thở thoi thóp của cậu.

Mặc dù linh khí đó là hấp thu từ cơ thể của cậu và chỉ ban phát một chút để có thể vừa vặn duy trì sự "tồn tại" của Giang Lật mà thôi.

Nhưng Giang Lật vẫn cảm thấy vui vẻ.

"Sư tôn ôm ta, sư tôn thật tốt, ta với sư tôn là người tốt nhất trên thế gian."

Giang Lật nằm ở trong lòng của hắn cũng đã lâu, lá gan cũng lớn hơn một chút, những ngón tay nhợt nhạt trộm nắm lấy quần áo Lục Úc Hình, kéo sát lại gần để ngửi mùi hơi lạnh thanh khiết của đỉnh núi tuyết trắng, dễ chịu hơn nhiều so với mùi máu đen tanh hôi trên người cậu.

"Ngươi không hận ta? Cũng không sợ ta?" Bàn tay của Lục Úc Hình đặt trên eo Giang Lật nắm chặt, thế nhưng mới phát hiện đứa nhỏ này dưới áo bào trắng to rộng lại gầy ốm đến mức như tờ giấy, chỉ cần dùng sức một chút sẽ vỡ vụn.

Giang Lật chớp chớp mắt, cười ngây thơ, hai má trồi lên hai lúm đồng tiền đáng yêu, "Ta thích sư tôn nhất, nếu sư tôn có thể luôn luôn ôm ta như vậy thì tốt quá."

Vừa mới nói ra câu này, Giang Lật đã bị Lục Úc Hình đặt xuống.

Bất giác, bọn họ đã đến trung tâm đỉnh núi nơi có hàn tuyền. Suối này tập hợp linh khí của trời đất, hấp thu tinh hoa đậm đặc nhất trong thiên địa, nhưng cũng có cái lạnh thấu xương, lạnh hơn hàng trăm lần so với cái lạnh mà Lục Úc Hình truyền cho Giang Lật.

Nói là chữa thương, nhưng càng giống như là bước vào một nơi tr·a t·ấn người.

Giang Lật vừa bị bỏ vào hàn tuyền, cái lạnh thấu xương lập tức bao trùm toàn thân.

Cậu cảm giác xương cốt của mình đang đóng băng, có thể rõ ràng cảm nhận được huyết và thịt dần ngưng tụ thành sương, đây đã không còn là cái cảm giác lạnh run, mà là bị đông lạnh đến ngất xỉu rồi lại tỉnh lại, lặp đi lặp lại tr·a t·ấn tâm trí của cậu.

Thương tích trên người Giang Lật không những không khôi phục mà còn nhanh chóng chuyển biến xấu, vết sẹo trào ra máu tươi, làm nước ao xanh biếc nhiễm một mảng đỏ nhạt.

Da thịt của Giang Lật thì trở nên trong suốt vì mất máu quá nhiều, đến cả mạch máu dưới da cũng có thể thấy rõ ràng.

Giang Lật bất lực mà nhìn Lục Úc Hình đang đứng bên bờ, môi mấp máy không tiếng động gọi "sư tôn", hy vọng hắn cứu mình.

"Còn chưa đến lúc ngươi ch·ết đâu."