Chương 9

Lục Úc Hình đặt tay lên vai Giang Lật, truyền một phần ấm áp đủ để duy trì tỉnh táo cho cậu rồi thu tay lại.

Nghe được lời này của Lục Úc Hình, Giang Lật liền cảm thấy an tâm hơn nhiều.

Nhưng Lục Úc Hình không chỉ mang lại ấm áp, mà còn mang thêm một con cổ trùng. Hắn chỉ đang lợi dụng việc truyền hơi ấm cho cậu mà cho cổ trùng vào.

Cổ trùng bám vào vai Giang Lật, nhạy bén ngửi mùi máu tươi, đúng lúc phía sau lưng cậu đang có vết thương hở ra thịt bên trong, cổ trùng cứ thế chui vào máu thịt của Giang Lật, gặm nhấm huyết khí của cậu để làm chất dinh dưỡng.

Theo thời gian trôi qua, cổ trùng đã chui vào sâu bên trong cơ thể của Giang Lật, khiến vết thương của cậu bắt đầu khép lại nhanh chóng.

Dù vết thương lành lại nhưng Giang Lật lại cảm thấy chính mình ngày càng suy yếu, toàn bộ linh khí từ hàn tuyền bị cổ trùng c·ướp đi, huyết khí ít ỏi cũng trở thành chất dinh dưỡng cho nó.

Giang Lật biết mình thực sự sẽ ch·ết ở đây, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, chờ cổ trùng ăn hết khí huyết của cậu rồi trở thành trùng đan, Lục Úc Hình sẽ xẻo tim của cậu để lấy đan.

Đằng nào cũng ch·ết, không bằng lại ôm Lục Úc Hình thêm một lần nữa.

Giang Lật nghĩ vậy liền quay đầu cầu xin Lục Úc Hình ôm cậu một cái.

Cậu cau mày để ngăn không cho nước mắt chảy xuống, đáng thương cầu xin sự an ủi: "Sư tôn...con đau quá, xin ngài hãy ôm con một cái được không."

Lục Úc Hình bất ngờ không có từ chối cậu, rốt cuộc nếu Giang Lật đau đến ch·ết đi, cổ trùng trong cơ thể cậu cũng sẽ không thể sống sót.

Hắn bước vào nước ao, ngồi xuống cùng Giang Lật, hai tay của hắn vòng qua eo Giang Lật, nhẹ nhàng kéo cậu qua, khiến Giang Lật ngã vào lòng mình.

“Sư tôn, gần hơn chút nữa.”

Giang Lật còn có tâm tư hướng tới Lục Úc Hình làm nũng, nhưng mày lại nhíu lại vì đau đớn, nụ cười cũng trở nên khó coi, khóe miệng như bị kéo lên bởi một sợi dây.

Lục Úc Hình một tay vòng qua eo cậu, đặt lên hông Giang Lật, nhẹ nhàng vuốt ve phần thịt non bên hông, tưởng tượng rằng nếu Giang Lật đã ch·ết, cơ thể của cậu sẽ nhỏ gầy đến mức nào.

Giang Lật tựa vào lòng ngực của Lục Úc Hình, đôi tay khoanh trước ngực, bây giờ cậu đã ở trong trạng thái nửa hôn mê, cố gắng kiềm chế đau đớn để không phát ra tiếng làm phiền người khác.

Giang Lật đau đến không chịu nổi, chỉ có thể thay đổi âm thanh trong cổ họng thành hai từ "sư tôn", cầm cự hơi thở mỏng manh yếu ớt mà gọi Lục Úc Hình, thỉnh thoảng phát ra vài tiếng nói mê sảng, vài tiếng rêи ɾỉ, nhưng tuyệt nhiên không có tiếng kêu thảm thiết khó nghe.