Chương 2

Chương 2:

Bên trong phòng làm việc hoàn toàn yên tĩnh, như có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

". . . Anh nói cái gì?" Lê Lạc tức giận đến mức cười ra tiếng, "Phong sát tôi? Lê gia tôi có thể không có tiền như trước kia, nhưng danh tiếng ít nhất còn có thể chấn động một phen, thằng súc sinh nào không có mắt dám động tôi?"

Mồ hôi của La Bằng chảy xuống theo tóc mai, rút khăn giấy lau khô, vo thành một cục, ném vào thùng rác, tận lực kéo dài thời gian trả lời vấn đề này.

"Anh nói đi? Tôi bảo đảm sẽ xử lý hắn thật gọn gàng."

"Người này. . . Đúng thật có thể động cậu, cậu cũng không xử lý hắn được."

"Nói nghe một chút?"

"Ơ. . . Ông chủ lớn không cho tôi nói, nếu không tôi khẳng định đã sớm nói với cậu, sao có thể lừa gạt cậu đến bây giờ, tôi tìm chửi à?”

"Bây giờ anh không nói, chính là tìm đánh." Lê Lạc chống tay lên bàn làm việc làm bằng gỗ thật, cúi người về phía trước, tiến đến gần La Bằng, nheo lại đôi mắt dài hẹp, thấm ra tia nguy hiểm, "Tiểu La, tôi đánh người đau đến mức nào, anh thấy qua đúng không?"

La Bằng tuổi gần bốn mươi còn bị tiểu bối gọi "Tiểu La " run lên, không dám lên tiếng.

Đừng nhìn Lê Lạc có gương mặt tinh xảo như mười ngón tay không dính nước, nhưng lúc đánh nhau thì hung dữ hơn cả đám lưu manh.

Đây là sự thật khách quan mà anh ấy biết được vào lần đầu gặp Lê Lạc.

Hồi đó anh ấy còn là một ông chủ nhỏ của công ty giải trí vừa mới thành lập, lúc đi nước Anh du lịch gặp được Lê Lạc thời đó đang học đại học, trong nháy mắt bị bề ngoài kinh diễm của đối phương hấp dẫn. Hơn nữa lúc ấy cả người Lê Lạc toàn những món đồ của nhãn hiệu nổi tiếng, tựa vào chiếc xe Ferrari màu đỏ chói mắt, nhìn một cái là biết gia cảnh không phú tức quý.

Trong vòng giải trí cũng không ít con nhà giàu, lúc đó anh ấy có ý tưởng muốn khuyên đối phương vào showbiz.

Khi đó Lê Lạc mỉm cười nhận lấy danh thϊếp anh ấy đưa tới, nói là sau này có cơ hội sẽ liên lạc lại. Sự từ chối uyển chuyển và giọng nói khéo léo không hề làm người ta thấy mất mác, ngược lại còn khiến La Bằng cảm thấy, có thể nói chuyện với cậu là sự may mắn.

Anh ấy như quỷ thần xui khiến lắm mồm một câu: "Lát nữa cậu có rãnh không? Tôi có thể giới thiệu thêm về công ty chúng tôi cho cậu."

Lê Lạc trừng mắt nhìn, sợi tóc mềm mại bị gió thổi một chút, phất qua gò má trắng nõn, ánh mặt trời giọi vào đôi mắt màu hổ phách, ánh sáng lưu chuyển, tạo thành sự ôn nhu vô tận.

Ngay cả một trực nam lớn tuổi cao 180 mét như La Bằng cũng nhìn thất thần.

"Lát nữa tôi muốn đi uống rượu, tiên sinh." Lê Lạc duy trì mỉm cười, nhưng động tác như là định lên xe đi.

La Bằng vội nói: "Vậy đúng lúc thuận đường, tôi cũng muốn đi quán rượu."

"Nhưng mà. . ." Lê Lạc tựa hồ khó xử mà nhíu mày một cái, ánh mắt ẩn chứa một tia giảo hoạt, "Tôi muốn đi quán gay*, anh cũng muốn đi à?"

* gay 吧: quán rượu dành cho người gay ấy

La Bằng sững sốt một chút, đột nhiên cảm thấy trên người thanh niên trước mắt có sự mâu thuẫn không diễn tả được.

Đêm đó, anh ấy liền hiểu sự mâu thuẫn đó từ đâu ra.

Trong một hẻm nhỏ yên tĩnh phía sau quán rượu nào đó gần trường học, đèn đường vàng mờ lẻ loi đứng sững nơi hẻm sâu, ánh đèn chiếu rọi xuống mặt đất bẩn thỉu phía dưới ngọn đèn.

Một tên cường tráng đầu trọc đang suy yếu nằm ở nơi đó, từ độ phập phồng của lưng có thể đoán được giờ phút này hô hấp của hắn rất khó khăn, lại không thể trở mình để hít thở một hơi.

Bởi vì sau lưng hắn đang bị người ta gắt gao giẫm lên.

La Bằng đúng lúc đi ngang qua, núp ở khúc quanh nơi ngõ hẻm, nắm chặt bờ tường, trơ mắt nhìn thanh niên mấy giờ trước vẫn đang thân thiện, mặt đầy hung ác âm trầm, giày da sáng bóng cán qua đầu của tên đầu trọc, không biết dùng bao nhiêu lực, giày da hãm thật sâu vào đống thịt. Miệng tên đầu trọc bị giày cao su chặn lại, tiếng kêu đau cũng không phát ra được, chỉ có thể từ trong cổ họng nặn ra tiếng kêu rên thê thảm nghẹn ngào.

"Gọi ai là bé cưng hả? Sờ mông ai hả? Hửm ?" Lê Lạc cắm tay trong túi quần, mũi giày giơ lên, lật ngửa đống thịt thối này để mặt hắn hướng lên trên, đạp một cước lên vị trí trí mạng.

"Ô ô ô ——! !" Tên đầu trọc kia trợn to mắt, hoảng sợ lắc đầu.

"Bây giờ biết cầu xin tha thứ rồi? Lúc nãy không phải ngông cuồng lắm sao? Tiện nghi* của lão tử cũng dám chiếm, ức hϊếp không ít con trai nhà lành phải không? Tối nay tao sẽ thay trời hành đạo, phế thứ đồ chơi này của mày."

*Chiếm tiện nghi(占便宜) ý chỉ ăn đậu hủ, giở trò lưu manh ấy

Giày cao su cũng không chặn nổi tiếng kêu thảm thiết vang vọng trong không gian tĩnh lặng, La Bằng cũng không dám thở mạnh, tim đập bịch bịch, không ngừng toát mồ hôi lạnh, đang muốn tìm cơ hội chuồn, đột nhiên bên người truyền tới tiếng " Ầm! " .

Là âm thanh của lon nước ngọt bị đá trúng.

Lê Lạc nhìn về phía nguồn gốc của âm thanh, có một bóng hình nhanh chóng trốn vào sau tường.

Giọng của Lê Lạc hơi ngừng lại, trong hẻm sâu thẳm có mấy giây không truyền ra bất kỳ âm thanh nào, yên tĩnh đến mức khiến người ta có cảm giác sợ hãi.

"Ôi, đây không phải là La tiên sinh sao?"

La Bằng thiếu chút bị câu hỏi vang lên bên tai sợ tới mức tè ra quần.

Cho tới rất nhiều năm sau, chỉ cần Lê Lạc tới gần một chút, trong lòng anh ấy liền bắt đầu hốt hoảng đánh trống. Nhân viên phía dưới còn tưởng anh ấy đang nâng đỡ cây rụng ra tiền này, mới luôn dung túng hành động phách lối thất thường của Lê Lạc.

A, đúng là đám người phàm tục. La Bằng thầm nghĩ, nếu bọn họ thấy dáng vẻ đánh người của vị tổ tông này, thì sẽ bội phục mình có lá gan ký hợp đồng với cậu ấy!

Chỉ là chuyện nào ra chuyện đó, Lê Lạc đối xử với bạn bè vẫn rất trượng nghĩa, huống chi mấy năm này tính tình cũng thu liễm rất nhiều, cho dù lúc này giơ nắm đấm uy hϊếp anh ấy nói ra tên của ông chủ lớn, La Bằng cũng biết cậu sẽ không thật sự ra tay.

"Tôi thật sự không dám nói. . . Ông chủ lớn luôn phái cấp dưới đến nói chuyện với tôi, chỉ gọi cho tôi một lần, là bảo tôi không được nói với cậu. Cho nên trên dưới công ty cũng chỉ có tôi biết ông chủ lớn là ai, nếu tôi nói, không phải rất nhanh chóng bị phát hiện? Tôi cũng không muốn chết lúc còn trẻ đâu. . ."

"Vậy anh nhẫn tâm vứt bỏ tôi?" Lê Lạc chất vấn.

"Tôi làm gì có, tổ tông!" La Bằng kêu oan, "Cậu không biết đó thôi, một tháng này vì giữ lại cậu, tôi phí bao nhiêu sức lực, nhưng người ta căn bản không để ý tới tôi, tôi có thể làm gì?"

"Đưa số điện thoại của hắn cho tôi, tôi tự nói chuyện với hắn."

"Cậu nói chuyện với người muốn phong sát cậu? Kết quả không phải rõ ràng rồi sao. . ."

"Chẳng lẽ tôi phải nuốt xuống cục tức này?" Lê Lạc giận giữ trừng mắt, "Súc sinh này cố ý chọn lúc hợp đồng của tôi đến hạn để đá tôi đi, cũng đúng lúc nha? Tôi không ra tay, hắn ta thấy tôi dễ bị ức hϊếp có phải không?"

"Cậu đừng xúc động, chúng ta bàn bạc kỹ hơn, không phải chỉ một vị trí người đại diện sao, sau này còn nhiều, cậu dưỡng sức trước một đoạn thời gian, đợi anh ấy phát tài. . ."

"Vậy không bằng tôi trực tiếp đi đầu thai, nói không chừng kiếp sau anh có thể thăng quan tiến chức nhanh chóng."

La Bằng: "?"

Đây là đang nói, đời này tôi không thể phát tài hả?

Lê Lạc gõ bàn một cái, nhắc nhở hắn tỉnh lại: "Lão La, chúng ta nói rõ ràng với nhau đi, chuyện người đại diện còn có cách cứu vãn không?"

"Thật ra, có thì có, phải xem cậu có đồng ý hay không. . ."

"Có ý gì?"

La Bằng dè dặt nhìn cậu một cái: "Cậu có thể tìm Giang Lưu Thâm giúp đỡ nha, cậu ấy là bạn bè của cậu, sẽ không thấy chết mà không cứu chứ?"

Giang Lưu Thâm, thanh niên ảnh đế tuyến 1 trong nước, được gọi là thái tử gia của giới giải trí, cũng là anh em mà Lê Lạc chơi từ nhỏ đến lớn. Hai nhà Giang Lê là thế giao, Giang gia cũng đứng nhất nhì trên bảng phú hào của tỉnh, gần như không có chuyện gì không giải quyết được.

"Tìm cậu ấy à. . ." Lê Lạc thật đúng là ngẫm nghĩ một hồi, "Được rồi, nếu anh thật sự khó xử, tôi cũng không ép. Trước hết anh cầm danh tiếng nhà họ Lê chèn ép cái tên không có mắt đó trước, nếu không được, thì dùng Giang gia, tôi nói với Giang Lưu Thâm một tiếng."

La Bằng thấy kỳ lạ: "Cậu thật sự muốn tìm Giang Lưu Thâm giúp đỡ?"

"Không phải anh đề nghị sao?"

"Tôi chỉ nói thế thôi, không ngờ cậu sẽ đồng ý nha, cậu ghét thiếu ân tình của người khác như vậy, ngay cả ba cậu xảy ra chuyện cũng không tìm cậu ấy giúp đỡ. . ."

"Chuyện của ba tôi, ai mà giúp thì sẽ rước họa vào thân, tôi có thể để cậu ấy giúp sao?" Lê Lạc cau mày, "Đừng phí lời nữa, mau đi làm việc cho tôi, còn muốn giữ lại tổ tông của anh hay không?"

"Muốn muốn muốn, chờ tôi xử lý xong chuyện trong tay, lập tức đi nói." La Bằng luôn miệng đáp ứng, lại hỏi, "A Lạc, cậu muốn vị trí người đại diện này như thế à? Sao trước kia không thấy cậu tích cực như vậy?"

"Tôi có dự tính của mình." Lê Lạc không muốn nói nhiều, vỗ một cái lên vai La Bằng như cổ vũ, dùng sức lớn khiến vai của La Bằng thấp xuống một chút.

"Yên tâm, tổ tông của anh là tôi đây, trong từ điển chưa từng có hai chữ "Nhượng bộ", muốn phong sát tôi? Cẩn thận tôi gϊếŧ hắn trước."