Chương 2

Hồng Hạnh bĩu môi, âm thầm oán thầm, tiểu thư nhà nàng ấy biết thư thức lễ, lúc nào cũng suy nghĩ cho người khác, không biết khi nào mới vào bản thân, tay trái nàng ấy cầm bình hoa: “Tiểu thư, ngày thường phu nhân thích nhất là chăm sóc hoa cỏ, hoa đào mới nở này, ngài ấy nhất định sẽ thích.”

Thiếu nữ xinh đẹp này chính là đích nữ của tướng phủ - Thẩm Tri, phụ thân của Thẩm Tri - Thẩm Hoa Tùng là tể tướng đương triều, quyền cao chức trọng, rất được đương kim hoàng đế sủng tín, có thể nói là dưới một người trên vạn người.

Khi Thẩm Hoa Tùng còn là thiếu niên, khoa cử liên tiếp trúng ba nguyên, xuân phong đắc ý, một ngày có thể ngắm hết hoa ở thành Trường An, sau đó cưới con gái của Vương gia Giang Nam, Vương gia đời đời buôn bán, ở địa phương cũng được xưng là hào môn, Vương thị tài mạo song toàn nhã nhặn thục đức, tình cảm vợ chồng rất tốt, sau khi kết hôn thì sinh ra một cô con gái, đặt tên là Thẩm Tri, yêu như hòn ngọc quý trên tay.

Đáng tiếc ý trời trêu người, lúc Thẩm Tri ba tuổi Vương thị bị bệnh nặng qua đời, Thẩm Hoa Tùng cực kỳ bi thương, không chịu tái giá, thân thể của Thẩm lão phu nhân vốn không tốt, lại bi ai vì con dâu mất sớm, bệnh không dậy nổi.

Trong Thẩm phủ chỉ có vài di nương, không người quản lý, Vương gia lão phu nhân đau lòng nữ nhi càng đau lòng ngoại tôn nữ không người chăm sóc, sai người đón đến Vương gia ở Giang Nam, tự mình nuôi dưỡng, Thẩm Hoa Tùng không muốn làm trái ý nhạc mẫu, chỉ có thể đáp ứng.

Một năm trước, năm Thẩm Tri cập kê, Thẩm tướng gia cưới kế thất Chu thị, trong phủ có người quản lý, vả lại vong thê khi còn sống đã định một mối hôn sự cho nữ nhi, là con trai của người bạn chốn khuê phòng của nàng, tiểu Hầu gia Thừa Ân của Hầu phủ, nên đón nữ nhi về bên người.

Sau khi Thẩm Tri trở lại kinh thành, Thẩm lão phu nhân chê nàng từ nhỏ lớn lên ở Giang Nam, không hiểu rõ quy củ và lễ nghi trong kinh, mời ma ma đến dạy lễ nghi trong cung, ngày đêm cẩn thận dạy dỗ.

Kế mẫu Chu thị trời sinh tính tình đạm bạc, đối với chuyện trong phủ cũng không quản nhiều, ngày thường chỉ là thích trồng hoa chăm cỏ, Thẩm Tri sống chung cùng bà ấy cũng không tệ lắm, lần này nàng bị bệnh nhiều ngày, Chu thị dốc lòng chăm sóc, tuy nói không phải thân sinh, nhưng cũng không hề thua kém mẹ đẻ, Thẩm Tri đối với vị kế mẫu này càng gần gũi hơn vài phần.

Nghĩ đến các loại kỳ hoa dị thảo đặt trong phòng kế mẫu, Thẩm Tri không khỏi mỉm cười: “Không phải là gốc hoa đào này, mà là bình hoa này, đây là đồ cổ ta vô tình tìm được trong một cửa hàng nhỏ, bình hoa này trong suốt long lanh, kiểu dáng cổ xưa, mỹ nhân trên bình vẽ phiêu nhiên như tiên, có lẽ mẫu thân nhất định sẽ thích.”

Lúc này, Chu thị trong miệng hai người, Chu Ngu đang ngồi trong đình giữa hồ cách đó không xa, nhìn thấy hai người bên rừng đào, thấy Thẩm Tri mặc áo gấm màu trắng lông hồ viền màu đỏ, váy xếp nếp Phù Dung Tường Vân Bách Hoa cùng màu, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn chưa thoa son phấn càng lộ ra vẻ thanh lệ vô song.