Chương 1: Ngươi gϊếŧ cả nhà ta, nhưng không được phép gϊếŧ ta

Bên ngoài cửa sổ màn lụa xanh, mưa xuân rả rích. Trong Hạc Thọ Đường, lò than bằng vàng rồng do hoàng thượng ban tỏa ra hơi ấm, nhưng vẫn khó mà xua đi cái lạnh mùa xuân.

Lão phu nhân của phủ Hầu Tước Tương Bình đang ngồi nghiêm chỉnh trên ghế, đột nhiên cầm chén trà ngọc đen cạnh tay ném mạnh về phía thiếu nữ đang quỳ gối dưới sàn.

m thanh chén trà vỡ tan vang lên sắc bén, khiến toàn bộ đám nha hoàn và gia nhân trong phòng im bặt.

Lão phu nhân giận dữ nói: “Thẩm Hoàn Lê, hôm nay ngươi đã làm mất hết thể diện của phủ Tương Bình Hầu rồi!”

Thiếu nữ áo hồng đứng bên cạnh, dung nhan xinh đẹp, dáng vẻ đoan trang dịu dàng đúng chuẩn tiểu thư khuê các, nhẹ nhàng lên tiếng cầu xin: “Tổ mẫu, tỷ tỷ Hoàn Lê từ nhỏ lưu lạc chốn thôn quê, suýt nữa đã phải làm thϊếp cho một lão thương nhân, thấy con giành mất hôn ước với Tam hoàng tử nên trong lòng sinh ra oán hận cũng là lẽ thường.”

“Niệm Kiều, con không cần cầu tình cho nó.”

Lão phu nhân lạnh lùng nhìn xuống Thẩm Hoàn Lê đang quỳ dưới đất, nghiêm khắc nói: “Thẩm Hoàn Lê, dù con và Niệm Kiều từ nhỏ bị tráo đổi thân phận, nhưng trẻ con vô tội, sai là do dưỡng mẫu của con, Lưu thị. Con không nên trút giận lên Niệm Kiều.

Huống chi từ khi con trở về phủ, Niệm Kiều luôn bảo vệ con, có món đồ quý giá nào đều chia sẻ cho con một phần. Nhưng con lại ghen tỵ với nàng ấy, âm mưu phá hoại hôn ước giữa nàng ấy và Tam hoàng tử, thậm chí còn đẩy nàng ấy xuống hồ băng, khiến nàng ấy suýt chết đuối, chọc giận Tam hoàng tử và Quý phi.

Với lòng dạ độc ác như vậy, Hầu phủ chúng ta tuyệt đối không thể dung tha! Người đâu, lôi Thẩm Hoàn Lê…”

Thẩm Hoàn Lê bị tiếng quát làm cho tỉnh táo hẳn, bất giác ngẩng đầu, lậo tức đối diện với vẻ mặt giận dữ của lão phu nhân và ánh mắt khinh miệt của Thẩm Niệm Kiều đứng bên cạnh. Nàng không khỏi ngẩn người.

[Ngày Hầu phủ bị tịch biên*, chẳng phải lão thái thái đã bị Thẩm Niệm Kiều đẩy ra che đao mà chết sao?]

*Tịch biên: Bị thu toàn bộ tài sản

Tiếng quát của lão phu nhân đột nhiên im bặt, bà ngơ ngác nhìn quanh, thấy các nha hoàn vẫn giữ nguyên vẻ mặt như cũ, mới chắc chắn rằng chỉ có mình nghe được giọng nói kia.

Trong lòng lão phu nhân dậy lên sóng to gió lớn.

Phủ Tương Bình Hầu công lao hiển hách, nhận ân sủng của hoàng thượng, sao có thể gặp họa bị tịch biên diệt môn?

Niệm Kiều tuy không phải máu mủ ruột thịt, nhưng từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh bà, thân thiết nhất với bà, sao có thể đẩy bà ra che đao được?

Chắc chắn là do bà bị Thẩm Hoàn Lê làm cho tức đến mụ mị đầu óc, nên mới sinh ra ảo giác!

Lão phu nhân vừa dứt lời, lập tức có hai bà tử tiến đến kéo Thẩm Hoàn Lê đi.

Cảnh tượng trước mắt dần dần trùng khớp với ký ức xa xưa.

Thẩm Hoàn Lê cuối cùng cũng hiểu ra, nàng đã trọng sinh!

Nàng đã trở lại vào năm Hầu phủ bị tịch biên diệt môn!

Kiếp trước, nàng và Thẩm Niệm Kiều đều sinh ra tại chùa, nhưng mẫu thân của Thẩm Niệm Kiều, Lưu thị, đã âm thầm tráo đổi hai đứa bé. Thẩm Niệm Kiều thay thế nàng trở thành đích trưởng nữ của phủ Hầu Tước Tương Bình, còn nàng thì trở thành con gái của kỹ nữ giáo phường, con riêng của Lưu thị.

Sau này, nàng vô tình nghe được cuộc trò chuyện giữa Lưu thị và dưỡng huynh, biết được thân thế của mình, lập tức lấy đi tín vật là chiếc khóa trường mệnh đeo từ lúc sinh ra rồi trở về Hầu phủ.

Thế nhưng, dù nàng đã hy sinh tất cả vì tình thân, cả Hầu phủ vẫn ghét bỏ nàng, tôn sùng tiểu thư giả như là bảo vật. Đáng buồn cười thay, đến khi nàng bị Thẩm Niệm Kiều hãm hại mà chết, trở thành cô hồn dã quỷ, Thẩm Niệm Kiều cùng phụ thân là Vệ Quốc Công mới bày mưu diệt sạch Hầu phủ, để lộ bộ mặt thật. Chỉ đến lúc đó, cả nhà mới hối hận, nhưng có ích gì? Thi thể của nàng đã bị treo trên cổng thành ba tháng, khô cứng thành xác ướp rồi.

Thẩm Hoàn Lê vùng khỏi tay bà tử, ngẩng đầu nhìn lão phu nhân trên cao, nói: “Nếu lão phu nhân muốn đuổi ta khỏi phủ, ta đi là được. Ai muốn ở cái trang viên rách nát đó thì cứ ở!”

[Thẩm Niệm Kiều, ngươi gϊếŧ cả nhà ta, nhưng không được phép gϊếŧ ta.]

[Ôi, tổ mẫu thân yêu cùng các ca ca, đợi đến khi các người như kiếp trước, bị Thẩm Niệm Kiều và phụ thân của nàng ta hãm hại vì tội mưu phản mà chết sạch, ta nhất định sẽ minh oan cho các người. Lúc đó, ta chính là cô nhi trung thành, dù không được thừa kế tước vị của Hầu phủ, ít nhất cũng được phong làm quận chúa hay huyện chúa chứ nhỉ, hì hì~]

Thẩm Hoàn Lê vừa quay người vừa đi, trong lòng tính toán đầy vui vẻ.

Phía sau, lão phu nhân kinh ngạc đến mức kéo đứt cả chuỗi tràng hạt, hạt châu rơi đầy mặt đất.

Không phải bà nghe nhầm! Bà đã nghe được những lời trong lòng của Thẩm Hoàn Lê!

Thẩm Hoàn Lê có thể dự đoán kiếp trước sao?

Nhưng rõ ràng Thẩm Niệm Kiều chỉ là nữ nhi của góa phụ Lưu thị ở thôn Nam, sao có thể là nữ nhi của Vệ Quốc Công? Vệ Quốc Công là phu quân của nữ nhi bà, Thẩm Mẫn cơ mà.

Lão phu nhân cảm thấy vô lý, nhưng bà không thể không suy nghĩ. Lẽ nào tổ tiên đã dự đoán trước tai họa diệt môn của Hầu phủ, nên mới mượn tâm tư của Thẩm Hoàn Lê để cảnh tỉnh mọi người?

Bà vội vã gọi người: “Đi ngăn Đại tiểu thư lại!”

Thẩm Hoàn Lê liếc nhìn mưa ngoài cửa sổ, dừng chân, quay lại nhìn lão phu nhân.

Thẩm Niệm Kiều cũng nhận ra vẻ lo lắng của lão phu nhân, nụ cười trong mắt dần thu lại, nàng ta ra vẻ lo âu, nói: “Tổ mẫu, tỷ tỷ Hoàn Lê cũng không cố ý đẩy con xuống hồ, tỷ ấy vốn là cành vàng lá ngọc nhưng đã phải chịu cảnh lưu lạc bao năm, đã khổ sở nhiều như thế rồi, người không thể đuổi tỷ ấy ra khỏi phủ được.”

Nàng ta vốn nghĩ mình lấy lùi làm tiến, nhất định có thể đổ thêm dầu vào lửa, khiến tổ mẫu quyết tâm đuổi Thẩm Hoàn Lê đi.

Nhưng nàng ta không ngờ lão phu nhân lại mượn cơ hội này để đổi ý: “Niệm Kiều nói cũng không phải không có lý.”

Lão phu nhân dứt khoát hạ lệnh: “Người đâu, đưa Đại tiểu thư đến tiểu Phật đường sau Hạc Thọ Đường, chép kinh Phật, đóng cửa suy ngẫm.”