Chương 4: Thuốc Xổ Vẫn Là Độc Dược

“Hài nhi mới vừa ở đại ca nơi đó ăn điểm tâm trở về, không đói bụng, tổ phụ ngài không phải yêu nhất ăn đậu đỏ tô sao, ngài ăn nhiều một chút.”

Truyền Dật che giấu hoảng loạn, cố gắng giữ bình tĩnh, ra vẻ nhẹ nhàng nói.

[Ha? Không phải mới từ nơi ôn nhu của ngoại thất trở về sao? Ta biết mà, hai người chơi thật là kỳ quặc, áo gợi cảm, roi da, các loại tư thế kỳ lạ, đây là cảnh tượng gì vậy? Tại sao lại muốn độc hại đôi mắt ta như vậy?]

Không phải, không phải nói độc hại sao, sao giọng ngươi lại hưng phấn như thế?

Nghe thấy tiếng lòng của Truyền Văn, Trường Hưng Hầu lập tức sửng sốt, cơn giận cũng tạm thời dịu lại. Ông nhìn lên, thấy Truyền Thụy, Từ Yến, Truyền Võ cùng nhau cắn dưa, mắt sáng lấp lánh.

Ơ? Ngoại thất?

Ngoại thất!

Truyền Hải mắt mở to như chuông đồng, không tin được Dật Nhi của mình lại có ngoại thất và còn chơi kỳ quái như vậy!

Trường Hưng Hầu phu thê cũng kinh ngạc, không tin đứa con trai ngoan ngoãn của mình lại làm như vậy!

A phi! Con mình làm sao lại như thế? Nếu có chút lương tâm, sao có thể hạ độc chính tổ phụ của mình?

Cơn giận của Trường Hưng Hầu lại bùng lên, ánh mắt sắc bén, giọng nói lạnh lùng, “Ta bảo ngươi ăn.”

“Ta... Ta... Ta thật sự không đói bụng, tổ phụ, vẫn là ngài ăn đi...” Truyền Dật bắt đầu lắp bắp, nhưng chưa kịp nói hết, Trường Hưng Hầu đã cười lạnh, “Không đói bụng hay không dám ăn? Rốt cuộc, có độc phải không?”

[Đúng vậy, có độc... Ơ? Có độc! Trường Hưng Hầu sao biết chuyện này?]

Trường Hưng Hầu cười hắc hắc: Hảo cháu gái, đều là ngươi công lao.

[Chẳng lẽ...]

Truyền Thụy: Chẳng lẽ...?

Từ Yến: Chẳng lẽ...?

Truyền Võ: Chẳng lẽ...?

Trường Hưng Hầu cũng dựng lỗ tai: Chẳng lẽ?

[Chẳng lẽ Trường Hưng Hầu cũng biết mọi chuyện?!]

Khụ khụ, Trường Hưng Hầu: Thật đúng là không phải.

Mới vừa nghe thấy tiếng lòng của Truyền Văn, Truyền Hải cũng hoang mang: Xuyên thư? Cốt truyện? Gì ngoạn ý?

Truyền Thụy, Từ Yến, Truyền Võ, Trường Hưng Hầu phu nhân, đều yên lặng nghĩ: Không rất giống, chúng ta vẫn nghĩ là công lao của ngươi.

Trường Hưng Hầu nhìn chằm chằm Truyền Dật, Truyền Dật chân đã run lên.

Nghe thấy có độc, trong phòng khách nha hoàn, tôi tớ đều khϊếp sợ! Trừ nha hoàn thanh tú bên cạnh Trường Hưng Hầu phu nhân, nàng cúi đầu che giấu hoảng loạn.

“Tổ phụ, ta biết sai rồi, tổ phụ, ta bị ma quỷ ám ảnh...” Truyền Dật thình thịch quỳ xuống.

Bang!

Vỗ án tiếng vang, dọa mọi người giật mình, Truyền Dật run run không dám nói tiếp.

“Bị ma quỷ ám ảnh mà dám hạ độc gϊếŧ tổ phụ ngươi!” Trường Hưng Hầu phu nhân tức giận, thở mạnh, “Ngươi nói, hắn có lỗi gì với ngươi? Hắn còn tìm thầy giỏi cho ngươi, mong ngươi thành tài, ngươi báo đáp hắn thế này sao!”

Trường Hưng Hầu phu nhân đấm ngực, nhớ lại những năm chăm sóc cháu trai, quả thật hết lòng hết dạ.

“Độc chết?” Truyền Dật sửng sốt, “Ta không có, ta chỉ hạ thuốc xổ, muốn tổ phụ tổ mẫu bệnh vài ngày, không ai giám sát việc học của ta.”

Hắn căm hận nhìn Truyền Văn bốn người, tuy không nói gì nhưng tiếng lòng của Truyền Văn đã nói hết.

[Còn có thể vu oan chúng ta, chúng ta không đến, Trường Hưng Hầu phu thê khỏe mạnh, chúng ta đến, họ bắt đầu tiêu chảy, chẳng phải là khách nhân sao?]

Trường Hưng Hầu phu thê ngẩn người, không phải độc dược sao? Sao lại là thuốc xổ?

Truyền Võ cũng chửi thầm em gái, lão muội nhi ngươi làm gì thế?

Truyền Hải nhìn con trai, rồi nhìn cha mình, không khỏi bật cười, Dật Nhi mới mười lăm, sao dám độc hại tổ phụ, triều đình hầu tước! Nguyên lai không phải độc...

[Chỉ là đáng tiếc, bị người lợi dụng còn không biết... Nếu không phải Trường Hưng Hầu phu nhân mạng lớn không ăn, đã chết không chỉ Trường Hưng Hầu một người.]

Truyền Văn nhà một nhà ăn dưa, mở ra đào ngũ, không ý thức được sáu người trong phòng đang nghe tiếng lòng của nàng.

[Hắn ngoại thất tự biết mình không đảm đương nổi, liền cấp...]

Truyền Văn nhìn Truyền Dật run run, tiếp tục [Đại oan gieo bộ, lừa hắn là thuốc xổ, kỳ thật là thạch tín, độc chết Trường Hưng Hầu phu thê, nàng có thể nhéo đại oan cái bính, đại oan còn không được cưới nàng làm chính thê!]

[Ngoại thất chiêu này thật lợi hại, giải quyết Trường Hưng Hầu phu thê, làm Truyền Hải thuận lợi kế tước, lấy áp chế Truyền Hải, làm Truyền Dật cưới nàng, mưu đồ hầu tước phu nhân, chúng ta không có che chở, tự nhiên từ đâu ra lăn nào đi, không đoạt tước vị.]

Truyền Văn đều phải khấu 666 cho ngoại thất, [Lợi hại lợi hại, bội phục bội phục.]

Truyền Thụy cùng Từ Yến ngây ngẩn, họ còn chưa vào đại môn đã bị tính kế, thật đáng sợ, vẫn là về trồng trọt đi, đây là người làm việc?

Trường Hưng Hầu lúc này bình tĩnh lại, hắn lặng lẽ cho nha hoàn tôi tớ lui ra, quyết tâm tra rõ chuyện này.

Nếu muốn điều tra rõ, phải biết đĩa đậu đỏ tô này rốt cuộc là thuốc xổ hay thạch tín. Hơn nữa, hắn trong viện nha hoàn tôi tớ không nhiều, đa số là tâm phúc, như vậy, không có người trong viện thông đồng, Truyền Dật không thể động tay chân vào thức ăn, xem ra đã có người có nhị tâm.

“Chương xa, ngươi đi thỉnh Hồ thái y, nói ta không thoải mái, làm hắn đến xem.”

Tôn tử cho tổ phụ hạ dược, nếu truyền ra ngoài, Trường Hưng Hầu phủ liền trở thành kinh thành trò cười, Hồ thái y giao hảo, sẽ giữ bí mật.

Chương xa lão nô biết sự tình nghiêm trọng, liền chạy nhanh đi thỉnh người.

Truyền Hải thấy cha mình nghiêm túc, trong lòng liền lo lắng, nếu thật là thuốc xổ còn hảo, hắn nhiều lời nói tốt, lão gia tử đối tiểu nhi tử sủng ái, nhiều lắm cũng chỉ đưa đi thôn trang vài năm, sau này vẫn có tiền đồ. Nhưng... Vạn nhất là độc dược..., tất nhiên làm tổn thương lão gia tử tâm, tiểu nhi tử đời này khó có tiền đồ.

Đêm đó Trường Hưng Hầu phủ bình tĩnh, nhưng không khí căng thẳng, đặc biệt là Trường Hưng Hầu trong viện, toàn bộ sân bị nha hoàn tôi tớ bao quanh, một con ruồi bọ cũng phi không ra.

Truyền Văn nhà nghỉ ngơi, Truyền Văn lười biếng nằm bên cửa sổ ghế thái sư trúng gió tiêu thực, nghe hoa quế hương, hai hàng lông mày rối rắm.

[Sao có điểm không đúng? Dựa theo cốt truyện, đêm nay Trường Hưng Hầu phủ đã xảy ra chuyện lớn, nhân vật trung tâm bao gồm chúng ta, hiện tại hẳn là đứng trước thi thể Trường Hưng Hầu bị chỉ vào mặt, sao bây giờ lại thành bên cạnh nhân vật?]

Đang vui tươi hớn hở tìm đồ cổ, Truyền Thụy cười hoan, nếu cha hắn nghe thấy tiếng lòng của con gái, bằng không một nhà đã bị hố thảm.