Chương 1

Tiếng ồn bên tai khiến Khương Cảnh Cảnh khó khăn mở mắt ra.

Cô phát hiện mình đang nằm trong l*иg ấp trẻ em của bệnh viện. Người đang nói chuyện là người đàn ông và người phụ nữ đứng bên cạnh l*иg ấp.

“...Đổi xong rồi.”

“Đến lúc đó, Khương Như sẽ coi Tuyết Vi như con gái ruột của mình, còn Khương Cảnh Cảnh... em sẽ "chăm sóc thật tốt" cho con bé.”

Người phụ nữ nhấn mạnh bốn từ "chăm sóc thật tốt", kèm theo một nụ cười lạnh trên môi.

Đồng thời, bà ta ngước mắt nhìn về phía Khương Cảnh Cảnh, vừa đúng lúc đối diện với ánh mắt của Khương Cảnh Cảnh.

Rõ ràng chỉ là một đứa trẻ mới sinh, nhưng ánh mắt đó dường như ẩn chứa một linh hồn trưởng thành. Lúc này, thông qua đôi mắt đó, cô bé lặng lẽ chăm chú nhìn bà ta, khiến người vừa làm việc xấu là bà ta cảm thấy trong lòng có chút chột dạ.

Người phụ nữ chớp mắt, nhưng lại phát hiện đứa trẻ trước mặt đã khôi phục ánh mắt trong sáng, ngây thơ, trông như không biết gì về thế giới.

Có lẽ bà ta đã nhìn nhầm rồi chăng?

Trẻ con sao có thể có ánh mắt như vậy được?

Sau khi người phụ nữ và người đàn ông rời đi, Khương Cảnh Cảnh thu hồi ánh mắt, ngây ngốc nhìn lên trần nhà.

Cô hình như... đã xuyên sách rồi.

Cô đã quên mất tên của cuốn tiểu thuyết kia, lúc đó cô bấm vào chỉ vì có một nhân vật trùng tên trùng họ với mình. Kết quả, đó lại là một cuốn tiểu thuyết cẩu huyết sáo rỗng đến không thể sáo rỗng hơn, nhân vật đó cũng là một nhân vật pháo hôi không hơn không kém.

Không chỉ mình cô là pháo hôi, mà cả gia đình cô cũng đều là pháo hôi.

Ngoại trừ người cha cặn bã của cô.

Mẹ của cô, Khương Như, vốn là một tiểu thư danh giá, xuất thân cao quý, cái gì cũng tốt, chỉ có điều là não yêu đương. Sau khi kết hôn với người cha cặn bã này, một kẻ nghèo khó nhưng tham vọng, bà không chỉ một lòng một dạ với ông ta mà còn đem hết tài sản của nhà họ Khương dâng hiến hết cho ông ta.

Nhưng người cha cặn bã này không chỉ phản bội bà mà còn tráo đổi đứa con ruột của bà bằng đứa con của tiểu tam. Khương Như hết lòng nuôi dưỡng đứa con của tiểu tam khôn lớn, trong khi tiểu tam thì lại ngược đãi con ruột của bà. Sau khi biết được chân tướng, Khương Như đã phát điên.

Ba người con trai của bà vốn dĩ đều là nhân trung long phượng, có tiền đồ xán lạn. Nhưng vì bị tiểu tam hãm hại, người thì tàn phế, người thì chết...

Nếu cô không nhớ nhầm, hai người vừa rồi, một là người cha cặn bã của cô, còn người kia là tiểu tam của ông ta.

Mà hiện tại…

Khương Cảnh Cảnh ngẩng đầu nhìn thoáng qua ba chữ "Lê Tuyết Vi" treo trên l*иg ấp.

Bọn họ đã tráo đứa trẻ về rồi.

Dựa theo diễn biến của tiểu thuyết, màn kịch về thiên kim thật giả sẽ bắt đầu từ đây.

Nghĩ đến những ngày tháng bị tiểu tam hành hạ sau này, Khương Cảnh Cảnh quyết định tự cứu lấy mình.

Cô ra sức giãy giụa, muốn bò ra khỏi l*иg ấp.

Nhưng mà, cơ thể của trẻ sơ sinh vốn đã vụng về, hơn nữa cô mới vừa xuyên vào nên chưa kịp thích nghi. Phí công nửa ngày, cô thậm chí không thể tự lật mình chứ đừng nói đến việc đổi chỗ với Lê Tuyết Vi.

Khi Khương Cảnh Cảnh mệt mỏi đến mức đổ mồ hôi đầy đầu thì có người bước vào.

“Cảnh Cảnh... con gái của mẹ...”