Chương 14

Trong phòng im lặng suốt nửa phút.

Mọi người đều ngẩn người trong sự kinh ngạc.

Bây giờ, bọn họ đã đại khái đoán được, những người khác cũng có thể nghe thấy tiếng lòng của Khương Cảnh Cảnh. Sau cú sốc lớn, mọi người không khỏi nhìn nhau, lộ vẻ bối rối.

Lê Tuyết Vi...

Không phải là con ruột của Lê Thường Vũ? Đây là chuyện gì vậy?

[Ơ, sao mẹ và các anh lại im lặng hết rồi?]

Em bé nhỏ trong nôi nhíu mày bối rối, tiếng lòng ngưng lại, khiến những người khác cảm thấy bồn chồn không yên.

Sao không tiếp tục nói nữa?

Dưa lớn như vậy, bọn họ muốn tiếp tục ăn a a a a!

Một lúc sau, Khương Chính Trạch lên tiếng.

“Cái đó, để làm xét nghiệm ADN, trước tiên chúng ta phải xác định rằng Lê Tuyết Vi là con của bố... nếu không phải thì sao? Mọi người nói có đúng không?”

Câu nói này là nói với những người khác, nhưng khóe mắt lại liếc về phía Khương Cảnh Cảnh trong nôi.

Ngay sau đó—

[Oa, anh cả thật thông minh! Chuyện này mà cũng có thể đoán ra được!]

Được em gái khen ngợi, Khương Chính Trạch tự hào ưỡn ngực, ngẩng cao đầu và hất cằm lên.

Khương Chính Hiên và Khương Chính Ngọc đứng bên cạnh đều nhìn cậu với vẻ ghen tị.

Vì lời nói của Khương Chính Trạch, sự chú ý của Khương Cảnh Cảnh lại bị thu hút, tiếng lòng cũng tiếp tục đề tài vừa rồi.

[Ông trời có mắt, gene của Lê Thường Vũ và Từ Mạn không hợp, cho nên rất khó có con. Vì vậy Từ Mạn đã mang thai vài lần nhưng đều bị sảy. Nhìn thấy Lê Thường Vũ dần dần mất hứng thú với mình, vì để củng cố địa vị, Từ Mạn đã tìm một người đàn ông khác, lúc này mới thuận lợi sinh được đứa trẻ!]

[Cho nên, Lê Tuyết Vi hoàn toàn không phải là con gái ruột của Lê Thường Vũ!]

[Lê Thường Vũ còn tưởng rằng là ông trời cuối cùng cũng thương xót, nào ngờ, cái đầu của mình đã xanh lè đến mức làm chói mắt người khác rồi! Hahaha...]

Nghe được tiếng cười vui sướиɠ khi người gặp họa, mọi người cũng không nhịn được mà cười theo.

Khương Chính Hiên cười đến rơi nước mắt, vừa lau vừa nói: “Mình thật muốn nói chuyện này cho Lê Thường Vũ biết, xem phản ứng của ông ta thế nào!”

Kể từ lúc nãy, cậu đã không còn gọi Lê Thường Vũ là "bố" nữa.

Thực tế là, ngay từ khoảnh khắc nhìn thấy Lê Thường Vũ nɠɵạı ŧìиɧ, cậu đã không còn coi ông ta là bố của mình nữa rồi.

Bên cạnh, Khương Chính Trạch đang cố nhịn cười đến sắc mặt đỏ bừng.

“Bây giờ đừng nói cho ông ta, chờ đến khi có cơ hội thích hợp rồi hãy nói! Càng biết muộn, thì càng cho ông ta bất ngờ hơn."

Khương Như cảm thấy hơi bất ngờ, không biết nên nói gì, nhưng trong lòng cũng cảm thấy có chút hả hê.

Khi tra nam Lê Thường Vũ này cho bà đội nón xanh, lẽ ra ông ta cũng nên nghĩ đến việc sẽ có một ngày chính mình cũng bị đội nón xanh!

Thật là nhân quả tuần hoàn, báo ứng không sai!

Nhờ có Cảnh Cảnh, bọn họ mới biết được tin tốt này!