Chương 3

Nghe được những lời này, Khương Như như bị sét đánh.

Lê Thường Vũ... có tiểu tam? Hơn nữa, còn có con với tiểu tam? Chuyện này, sao có thể?

Khi bà đang hoảng loạn, bên tai bà lại vang lên giọng nói dịu dàng quen thuộc.

"A Như, sao em lại qua đây?"

Lê Thường Vũ bước vào, mặt đầy lo lắng tiến đến đỡ lấy Khương Như.

"Lúc em sinh con bị băng huyết, bây giờ mới thoát khỏi nguy hiểm mà tỉnh lại... sao có thể nhanh chóng xuống giường đi lại như vậy?"

Không thể không nói, Lê Thường Vũ chăm sóc bản thân rất tốt.

Mặc dù đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng nhìn vẫn phong độ ngời ngời. Gương mặt này khiến Khương Như mê mẩn suốt hơn mười năm, nhưng lúc này khi nhìn vào, trong đầu bà chỉ vang lên những lời vừa nghe được.

Bà mở miệng định chất vấn, nhưng lời đến cổ họng lại nuốt trở lại.

"Thường Vũ... con của chúng ta bị người ta tráo đổi rồi."

Vừa dứt lời, biểu cảm của Lê Thường Vũ cứng đờ trong giây lát.

Tuy nhiên, ngay giây sau đó, ông ta lại trở về trạng thái bình thường, như thể vừa rồi chẳng có chuyện gì xảy ra, thậm chí còn mỉm cười nữa.

"A Như, em đang đùa gì vậy? Các bác sĩ và y tá ở đây đều rất chuyên nghiệp, còn có giám sát 24/24, làm sao con của chúng ta có thể bị tráo đổi được chứ? Nhìn sắc mặt của em kém như vậy, chắc là suy nghĩ lung tung rồi đúng không? Nào, để anh đưa em đi nghỉ ngơi."

Đứa bé nhỏ xíu trong l*иg ấp giãy giụa, cố gắng mở to đôi mắt đen như quả nho, biểu cảm vô cùng sốt ruột, dường như muốn nói điều gì đó với Khương Như, nhưng trong miệng chỉ có thể phát ra những tiếng "ê ê a a" non nớt.

Cùng lúc đó, trong đầu Khương Như lại vang lên giọng nói:

[Chuyên nghiệp thì chuyên nghiệp, nhưng các bác sĩ và y tá đều bị ông ta đuổi đi! Hơn nữa, camera giám sát cũng đã bị phá hỏng trước đó rồi! Mommy tuyệt đối đừng tin ông ta, con mới là con gái thật sự của mẹ!]

Khương Như lặng lẽ liếc nhìn Lê Thường Vũ.

Ông ta không có phản ứng gì, dường như không nghe thấy tiếng nói của Cảnh Cảnh.

"Nếu bị rơi vào tay tiểu tam, tương lai của con sẽ rất thảm... không chỉ không nhận được chút tình thương nào, mà cuối cùng con còn phải chết vì hào quang nữ chính của Lê Tuyết Vi! Mà sau khi mommy biết được sự thật cũng sẽ không chịu nổi mà phát điên! Mẹ con chúng ta đều trở thành pháo hôi cho mẹ con tiểu tam chiếm lấy vị trí!"

Trái tim Khương Như thắt lại.

Con gái của bà... tương lai sẽ chết thảm?

Bà vội vàng mở l*иg ấp, bế Khương Cảnh Cảnh ra.

Đứa bé nhỏ xíu, mềm mại lập tức nắm chặt ngón tay của Khương Như, làm thế nào cũng không chịu buông ra, khiến trái tim của Khương Như trở nên mềm mại.

"Con của mình, chẳng lẽ mình không nhận ra được sao? Đây chắc chắn là Cảnh Cảnh của mình!"

Khóe mắt nhìn thấy sắc mặt của Lê Thường Vũ thay đổi, còn định nói gì đó, Khương Như bình tĩnh nói: "Thường Vũ, nếu anh không tin, chúng ta liền đi làm xét nghiệm ADN cho con đi."