Chương 12

[Haizz, trước đây mình còn cho là loại tình tiết bị câm không biết nói chuyện này chỉ xuất hiện trong mấy bộ truyện yêu đương cẩu huyết, không nghĩ tới còn có thể xảy ra trên người phụ tử?

Một người rõ ràng quan tâm nhưng cứng đầu không nói, một người nghe lời người ngoài mà xa lánh phụ hoàng, nhưng trong lòng lại âm thầm nỗ lực, muốn được phụ hoàng chú ý.

Biệt nữu, đúng là biệt nữu.

Muốn chứng minh mình không sai, nhưng lại nỗ lực sai chỗ.]

Sở Hữu bị nói toạc tâm sự, cúi đầu xấu hổ.

Khải Tuyên Đế nghe đến "người ngoài xúi giục" thì kìm nén cơn giận.

Tốt, rất tốt.

“Mình nhớ trong cốt truyện có nói tiện nghi phụ hoàng là người văn võ song toàn, cưỡi ngựa bắn cung rất lợi hại.]

Khải Tuyên Đế khẽ nâng cằm: Đúng vậy, trẫm chính là tài giỏi như vậy.

Tiếp tục, khen thì khen nhiều một chút.

Thấy hắn như vậy, Thục Phi không nhịn được mà khẽ cười.

[Cho nên nhị ca cố gắng tập võ, muốn được phụ hoàng khen ngợi, nhưng chân trái có khuyết tật, dù cố gắng thế nào cũng không có tác dụng, vì thế mỗi khi phụ hoàng khen Thái tử và Tam hoàng tử, huynh ấy lại lén lút khóc một mình.]

Chuyện xấu hổ bị bại lộ, Sở Hữu càng cúi đầu sâu hơn.

[Quả nhiên là đứa trẻ khao khát được khen ngợi.]

Thục Phi yêu thương nhìn Sở Hữu.

“Ca ca, cái này là gì?”

Nghe giọng nói quen thuộc, Sở Hữu ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt to tròn long lanh như quả nho.

Thì ra âm thanh vừa rồi là của Yêu Yêu muội muội sao?

Nhưng nhìn thấy thứ trong tay Yêu Yêu, Sở Hữu luống cuống.

Hỏng rồi, quên cất đi rồi, phụ hoàng ghét nhất là bọn họ mê muội làm mất ý chí.

“Đây là khoá Lỗ Ban.”

Sở Yêu Yêu lắc lắc vài lần, không chơi được: “Chỉ muội muội.”

Sở Hữu lén nhìn phụ hoàng, sau đó cầm lấy khóa, thất thần mở khoá.

“Oa, nhị ca giỏi quá! Tuyệt vời!”

[Không phải là khích lệ thôi sao? Cái này mình biết.]

Nhìn vào đôi mắt long lanh của tiểu cô nương, Sở Hữu ngượng ngùng mỉm cười.

[Thực ra nhị ca rất thông minh, thường chế tạo ra một số cơ quan linh tinh, nếu chuyên tâm phát minh, có thể trở thành nhà phát minh hàng đầu của Đại Khải.

Chỉ là, làm sao để nhị ca không bị mắc kẹt trong những suy nghĩ vụn vặt sai lầm đây?]

Sở Yêu Yêu lặng lẽ nhét một viên kẹo vào miệng, gãi đầu.

Ngứa quá, không được rồi, nghĩ tiếp sẽ mọc cả não ra mất!

***

Nhìn thấy dáng vẻ của tiểu cô nương, Sở Hữu cảm động, không nỡ để tiểu cô nương phải lo lắng, định mở miệng nhưng đã có người nhanh hơn.

"Hiếm khi con có hứng thú, trẫm liền cho phép. Mấy ngày nữa con tới bộ công đi."

[Phụ hoàng anh minh, cho người một cái like nhé.]

Nghe Yêu Yêu khen, trong lòng Khải Tuyên Đế cảm thấy rất thoải mái.

"Nhi thần tuân chỉ."

Nhìn thấy phụ hoàng chỉ nhàn nhạt "Ừm" một tiếng, Yêu Yêu lo lắng gãi đầu.

[Ừm? xong rồi? Người phải khích lệ nhiều hơn chứ, khúc gỗ, đúng là khúc gỗ mà.]

"Con rất thông minh, nghiên cứu cho tốt, trẫm đợi con tạo ra thứ tốt."

Sở Hữu xúc động đỏ mắt, đây là lần đầu tiên phụ hoàng chỉ khen một mình y!

Dù có thể là do lời của Yêu Yêu, nhưng y biết trong lòng phụ hoàng có y là đủ rồi.

Phụ hoàng chỉ là... Ừm, không biết diễn đạt mà thôi.