Chương 20

Chưa kịp nói hết câu, nàng đã mất đi ý thức.

Hệ thống: Cảnh báo, cảnh báo! Phát hiện ký chủ cố gắng phá hoại quy tắc, phát hiện lực lượng ngoại giới bài xích. Để đảm bảo nhiệm vụ hoàn thành suôn sẻ, hệ thống sẽ áp dụng biện pháp cưỡng chế!

“Yêu Yêu!”

Nhìn thấy thân thể nhỏ bé ngã xuống, Khải Tuyên Đế nhanh tay ôm lấy nhi nữ, một tay ôm Yêu Yêu, tay kia run run đưa ngón trỏ đến mũi Yêu Yêu, nhận thấy hơi thở bình thường, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó nói với thái tử: “Gọi thái y!”

Thái tử vội vàng chạy ra ngoài, vừa chạy vừa hét: “Nhanh lên! Truyền thái y!”

Nhìn tiểu công chúa hai mắt nhắm nghiền, Khải Tuyên Đế lo lắng đi đi lại lại.

Cả ngày nghe Yêu Yêu líu lo bên tai, bâu giờ yên tĩnh thế này, lại cảm thấy không quen.

Nghĩ đến lời Yêu Yêu nói trước khi ngất, có phải con bé muốn nhắc nhở bọn họ trong quân doanh có gián điệp hay không?

Chẳng lẽ Yêu Yêu không thể tiết lộ chuyện tương lai? Nhưng bọn họ đã nghe tiếng lòng của con bé từ sớm rồi mà, sao lúc này lại ngất xỉu? Hay là… không thể nói ra?

Thái tử quay lại, lo lắng nhìn Yêu Yêu: “Phụ hoàng, Yêu Yêu…”

“Yêu Yêu được tiên nhân bảo hộ, chắc chắn sẽ không sao.” Khải Tuyên Đế an ủi thái tử, cũng là an ủi chính mình.

“Ai da, Trương viện đầu, ngài nhanh lên đi.”

Đợi một hồi lâu, tiếng của Tô tổng quản mới vọng vào.

Trương thái y gần như bị Tô Mậu Văn kéo đi.

Ở Đông Cung canh giữ thái tử nửa ngày, may mắn thái tử không sao, bọn họ cũng giữ được mạng.

Vừa định ra về thì bị Tô tổng quản kéo đến đây, nhìn hướng này…

Ngự thư phòng?!

Tim Trương thái y đập thình thịch, chẳng lẽ hoàng thượng có chuyện?

Cho đến khi thấy bóng dáng màu vàng rực rỡ, ông mới thở phào nhẹ nhõm: “Tham kiến hoàng thượng.”

“Mau xem tiểu công chúa!”

Tiểu công chúa? Trương thái y tiến vào nhìn, nằm trên giường không phải tiểu công chúa hôm nay vừa lấy thuốc thần ra sao?

Người được thần tiên bảo hộ cũng bị bệnh sao?

Dù trong lòng nghĩ vậy nhưng tay chân không dám chậm trễ, lập tức bắt mạch.

……

Tin tức truyền thái y tới ngự thư phòng nhanh chóng lan khắp hậu cung.

Hoàng hậu và Thục phi gần như đến cùng lúc.

Nghe Tô Mậu Văn nói, là tiểu công chúa gặp chuyện, Thục phi quên phải hành lễ với hoàng hậu, vội vàng đi vào trong.

Vừa vào cửa đã thấy Trương thái y lắc đầu, vẻ mặt phức tạp, tay chân Thục phi mềm nhũn ngã xuống.

“Thục phi!” Hoàng hậu bước sau một bước đỡ lấy nàng.

Thục phi được cung nữ dìu, lảo đảo đi đến bên giường: “Sao rồi?”

Trương thái y trầm ngâm một lát, sau đó đáp: “Khởi bẩm hoàng thượng, mạch tượng của tiểu công chúa bình ổn, không có gì khác thường, nhưng lại bất tỉnh…”

Trương thái y quỳ xuống nhận tội: “Hoàng thượng thứ tội, có lẽ vi thần y thuật không tinh, thực sự không tìm ra nguyên nhân.”

Thục phi thấy trời đất tối sầm, toàn thân mất hết sức lực, ngồi bệt xuống bên giường, lẩm bẩm: “Sao lại thế này…”

Trong lòng Khải Tuyên Đế đau nhói, phất tay với Tô Mậu Văn: “Đi, phái tất cả thái y viện đến đây!”

Sau khi Thục phi nghe tiếng hắn, đứng dậy, đôi mắt đẫm lệ tràn đầy nghi hoặc: “Dám hỏi hoàng thượng, đã xảy ra chuyện gì? Sao Yêu Yêu lại đột ngột hôn mê?”