Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Nghe Tiếng Lòng Của Nhãi Con, Cả Hoàng Cung Liền Phát Điên

Chương 24

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cái ông Chu Ngự sử này, thực sự là một người trung quân ái quốc, nhưng quá mức cứng nhắc.

Ngày thường chuyện nhỏ trong cung, cũng phải đưa lên triều đình nói, hắn là một hoàng đế, sủng ái ai, có bao nhiêu phi tần, người này cũng quản.

Động một chút là lấy đâm cột ra dọa.

Lại không thể làm gì ông, có Thượng phương bảo kiếm của tiên hoàng ban tặng, không đánh được, cũng không mắng được.

Giờ bị bức bách xuống đài cuối cùng cũng không phải là trẫm.

Tâm trạng của Khải Tuyên Đế tựa như được uống một ấm trà lạnh sảng khoái vào ngày hè.

Sướиɠ!

“Khụ!”

Xem diễn cũng đủ rồi, đến lượt hắn lên sân khấu.

“Người đâu, mau đỡ Chu Ngự sử đứng dậy, lòng trung quân của Chu Ngự sử có thể sánh với nhật nguyệt, trẫm tự nhiên hiểu rõ, nhưng còn Tiêu Thượng thư.”

Khải Tuyên Đế liếc nhìn Tiêu Văn Đào: “Không phân biệt đúng sai, bào chữa cho gian thần, nể tình có lẽ ngươi không biết chuyện, lệnh ngươi xin lỗi Chu Ngự sử trước mặt mọi người, lại phạt ngươi nửa năm bổng lộc!”

Tiêu Văn Đào xin tha cho Lý Diễn, rốt cuộc là vì tình đồng liêu hay… Chẳng lẽ hai người này có giao dịch lợi ích?

Vẫn phải điều tra hắn.

Sau đó, Khải Tuyên Đế nhìn Chu Ngự sử đang ôm chặt cột trụ: “Chu Ngự sử thấy thế nào?”

Dưới ánh mắt của các quan lại, Tiêu Văn Đào đi tới, cúi người làm lễ, cắn răng nói: “Là tại hạ tin lầm người, bị hắn lừa gạt dẫn đến không phân biệt đúng sai, mong Chu Ngự sử lượng thứ.”

Chu Ngự sử nhìn ông ta khẽ hừ một tiếng, ngươi nghĩ rửa sạch mình là xong rồi sao?

Xin lỗi cũng vô ích, dám nói đỡ cho tham quan, chắc chắn ngươi cũng có vấn đề, sau này ta nhất định sẽ theo dõi ngươi thật chặt chẽ!

Đạt được mục đích, Khải Tuyên Đế không muốn tiếp tục nhìn triều thần lục đυ.c, ra hiệu cho Tô Mậu Văn.

Tô Mậu Văn hiểu ý, lớn tiếng nói: “Bãi triều—”

Khải Tuyên Đế đứng dậy, bước xuống bậc thang thật nhanh, đi nhanh đi nhanh, trẫm còn muốn đi thăm Yêu Yêu.

Sau khi tan triều, Chu Ngự sử được vài đại thần vây quanh đi ra ngoài.

“Vẫn là Chu Ngự sử lợi hại, ta đều bị tên Lý Diễn này lừa gạt, Chu Ngự sử minh mẫn, là tấm gương cho chúng ta.”

Chu Ngự sử vuốt râu hoa râm: “Đâu có đâu có, đều là vì bệ hạ mà thôi.”

Một quan viên tò mò hỏi: “Không biết làm sao Chu Ngự sử lại phát hiện Lý Diễn giả vờ, tìm được chứng cứ?”

Chu Ngự sử khựng lại, ông cũng không biết.

Nếu ta nói, sáng ngủ dậy mọi thứ đã nằm trên bàn của ta, các ngươi có tin không?

Ở bên kia, Khải Tuyên Đế và thái tử vừa đến cửa Quỳnh Hoa Cung, đã nghe thấy tiếng hoan hô vui mừng của cung nhân.

Tiểu công chúa tỉnh rồi!

Người đầu tiên phát hiện Sở Yêu Yêu đã tỉnh là Thục Phi.

Thục Phi đã canh chừng suốt đêm, vốn dĩ đang mơ màng buồn ngủ, nhưng nghe thấy âm thanh quen thuộc của tiểu oa nhi thì lập tức tỉnh táo hẳn.

"Khát quá."

Thục Phi vội mang một cốc nước ấm đến, cẩn thận đỡ Sở Yêu Yêu dậy: "Uống từ từ thôi."

Giải thoát cho cổ họng khô khốc, Sở Yêu Yêu muốn nói đa tạ mẫu phi, nhưng khi mở miệng ra thì lại không phát ra được âm thanh nào.

Thục Phi cũng nhận ra điểm này, nắm lấy vai nhỏ của Sở Yêu Yêu, lo lắng quan sát: "Yêu Yêu, sao con không nói gì? Gọi mẫu phi một tiếng nào."
« Chương TrướcChương Tiếp »