Chương 13: Cuộc gặp gỡ của những người sống sót

Sau khi mở khóa, Mạc Hiểu đẩy xe ra và lên xe.

Cô trừng mắt nhìn anh và nói: "Lên xe!"

Nam sinh nhướng mày, biểu cảm kỳ lạ, kéo cô từ ghế chính sang ghế phụ rồi tự mình lên xe: “Cọng giá đỗ như cậu còn muốn đèo tớ? Tớ sợ là nửa đường bị chuột rút chân lại hại chết tớ.”

Mạc Hiểu chỉ cảm thấy gân xanh trên trán giật giật, tên khốn Khương Hi này đúng là miệng không phun ra được ngà voi.

Nhưng vì anh vừa cứu cô một mạng nên đành nhịn.

Tuy nhiên, khi hai người mới vừa lên xe đạp, nữ sinh bám theo đã đến nơi, hơn nữa còn dẫn theo mấy con tang thi nữa.

Thật trùng hợp, cô ta cũng có một chiếc xe đạp đỗ ở đây.

Nhìn thấy hành động của Mạc Hiểu và Khương Hi, cô ta cũng bắt chước dừng lại.

Dùng đôi tay run rẩy mở khóa và leo lên xe, tiếp tục theo sát hai người phía trước.

May mắn thay, khi không còn phải chạy bộ nữa, tiếng động từ việc đạp xe của nữ sinh đó nhỏ hơn nhiều.

Tuy nhiên do đến sau và lại mất thời gian vì run tay khi mở khóa, những con tang thi đã đến quá gần, luôn bám sát cô ta không buông. Đã có vài lần chúng gần như chạm vào cô ta.

Nữ sinh kia cảm thấy hoảng loạn, liên tục kêu cứu: "Cứu tôi! Cứu tôi!"

Giọng nói của cô ta thay đổi theo mức độ nguy hiểm, lúc cao lúc thấp, nhưng điều này lại thu hút thêm nhiều tang thi.

Mạc Hiểu cau mày, một tay siết chặt vòng eo của Khương Hi, nửa người xoay lại từ ghế sau, dùng cây sào phơi quần áo đẩy lùi lũ tang thi.

Khương Hi thấy MạcHiểu ra tay cứu giúp, liền phanh gấp lại, lạnh lùng nói nhỏ với cô gái phía sau: "Câm miệng! Yên lặng theo sát vào!"

Cùng lúc đó, anh cầm gậy bóng chày xông nhanh vài bước, đánh vài cú mạnh vào những con tang thi chặn đường phía sau.

Với sự trợ giúp của Khương Hi và Mạc Hiểu, nữ sinh cuối cùng cũng đạp xe lao ra ngoài.

Khi vào đến khu vực an toàn, cô ta cuối cùng đã quen với tình hình, tay không còn run nữa, cắn chặt môi và không phát ra tiếng động nào nữa.

Khi Khương Hi quay lại, Mạc Hiểu đã vì bị tang thi đuổi theo mà phải tiếp tục đạp xe tiến lên phía trước. Khương Hi chạy nhanh hơn mười mét, trong lúc chạy đã nhảy lên xe, một tay ôm chặt eo Mạc Hiểu, thì thầm bên tai cô: "Đi đường tắt đến sân vận động nhỏ."

Đường tắt đó có rất ít người qua lại, nên cũng ít tang thi hơn. Khi đến đây, anh đã đi qua tuyến đường này.

Mạc Hiểu lặng lẽ gật đầu. Cô và Khương Hi quen nhau từ khi còn nhỏ, chỉ cần nhìn nhau cũng hiểu ý nhau mà không cần nói nhiều.

Xe đạp quả nhiên nhanh hơn nhiều, dù không tránh khỏi việc thu hút một vài con tang thi đi lang thang. Nhưng do tầm nhìn ban đêm giảm, khi hai người kéo dài khoảng cách, lũ tang thi đã mất dấu.

Cả hai tiếp tục đi cùng nhau, đến khi họ đến trước một tòa nhà màu trắng, cả hai xuống xe.

Đây là sân vận động trong nhà. Các cửa sổ của tòa nhà màu trắng đã được che kín. Khương Hi gõ cửa theo nhịp ba dài một ngắn, cửa nhanh chóng mở ra. Hai người bước vào trong. Cửa lại nhanh chóng đóng kín.

Lúc này, đèn bên trong bỗng sáng lên. Mạc Hiểu lúc này mới nhận ra có rất nhiều người đứng trong phòng, bao gồm cả những gương mặt quen thuộc.

"Là Tiểu Mạc! Trời ạ! Khương Hi thật sự đã đưa cậu ấy từ ký túc xá về đây rồi! Khương Hi đỉnh thật!" Triệu Bằng kêu lên.

"Tiểu Mạc!" Một cô gái cao lớn lao tới, ôm chầm lấy Mạc Hiểu và khóc nức nở: "Mình đã nghĩ sẽ không bao giờ gặp lại cậu nữa, hu hu hu..."

"Bình Bình, đừng khóc nữa, mình vẫn ổn mà."