Chương 5:

"Em, em đánh thức anh sao? Em sẽ ngoan ngoãn không quấy rầy anh nữa. Anh ngủ thêm một giấc nữa đi." Lê Hề sợ động tác nhỏ của mình sẽ quấy rầy giấc ngủ của đối phương nên ngoan ngoãn bỏ tay ra, nằm thẳng người dậy và nói nhẹ nhàng vào tai người kia.

Người đàn ông chỉ cảm thấy một làn gió thơm mát thổi qua, người phụ nữ bên cạnh anh ta giống như không còn xương, ôm chặt lấy anh qua lớp chăn bông mỏng, hơi thở nóng bỏng khi cô chuyện không ngừng phả vào tai, Trì Sánh cảm thấy bản thân như bị bóp nghẹn trong tích tắc.

Giọng nói của người bên cạnh quá quen thuộc, giọng nói quyến rũ đó đã xuất hiện trong giấc mơ của anh không biết bao nhiêu lần, anh còn tưởng mình đang nằm mơ, không dám tin vào sự thật nên anh hỏi lại: "Lê Hề?”

"Làm sao, mới đi ra ngoài có một tuần mà đã không nhận ra giọng nói của người ta rồi sao." Lê Hề tiến lại gần, như muốn đè người mình vào lòng người kia, "Anh ngửi thử xem, em còn xịt mùi nước hoa yêu thích của anh nữa, có thơm không?"

Trì Sánh cảm thấy chính mình như đang ở trong mơ vậy, mơ mơ hồ hồ gật gật đầu, còn cho rằng người bên kia bị tấm màn che mất ánh sáng không nhìn thấy gì, vội ậm ừ một tiếng.

Nghĩ ngợi một chút, anh ngả người ra sau, người phụ nữ trong lòng đã dựa quá sát, Trì Sánh cảm thấy cả người mình như sắp bốc cháy: “Sao em lại ở đây?” Giọng nói khàn khàn đến mức không giống anh một chút nào.

Lê Hề chỉ cảm thấy hôm nay giọng nói của Tần Dương thấp hơn thường ngày rất nhiều, cũng lôi cuốn hơn rất nhiều, cô còn cho rằng lâu ngày không gặp mình cho nên có chút ngại ngùng, cô lập tức dán sát vào người đối phương, “Sao lại trốn, không phải nói tối nay muốn kiểm tra sao? Em đến sớm, anh có vui không?” Cô vươn bàn tay nhỏ nhắn ra vẽ một vòng tròn trước mặt đối phương.

Trong đầu Trì Sánh là một mảng mơ hồ, anh ta nói như vậy khi nào? Lê Hề là bạn gái của bạn cùng phòng, cho dù anh có rất nhiều tâm tư cũng không bao giờ bộc lộ ra ngoài mặt, huống hồ Lê Hề từ nhỏ đã là một thiên kim đại tiểu thư con nhà giàu, không phải hạng người sinh viên nghèo khó như mình có thể với tới được.

Bởi vì biết bản thân mình nặng bao nhiêu, thậm chí anh còn chưa nói chuyện với cô ấy lần nào kể từ khi mới vào đại học.

Cảm nhận được sự thờ ơ của đối phương, Lê Hề cảm thấy có chút chạnh lòng.