Chương 1: Cố Gia Bị Ngươi Làm Mất Mặt

"Dám trộm đồ của Tiểu Nhu, vậy thì ở bên trong suy nghĩ cho kĩ đi!"

Thiếu niên nắm chặt tay cô gái liên tục kéo thẳng vào nhà.

"Anh, đừng nhốt em ở đây được không? Em sợ bóng tối!"

Cô gái trực tiếp ôm lấy đùi thiếu niên, khuôn mặt nhỏ bé cầu xin.

"Em thật sự không có ăn cắp, anh tin em có được không."

Ầm!

Thiếu niên giống như đυ.ng phải thứ ghê tởm nào đó, trực tiếp đá văng cô gái.

Thân thể đau đớn, làm cô ý thức được bản thân hiện tại.

Cố Yên chậm rãi mở mắt.

Những ký ức trở về, khóe miệng cô tỏa ra sự châm chọc, cô cũng không nhớ rõ, đây là lần thứ mấy mình sống lại.

Phải cảm hóa được đám người Cố gia, cô mới có thể thoát khỏi vòng tuần hoàn vô tận này.

Nếu như nhớ không lầm, lần này sống lại lúc cô bị vu oan trộm đồ của Cố Nhu.

Rõ ràng cô mới là đại tiểu thư chân chính của Cố gia.

Nếu năm đó lúc sinh ra không bị người khác nhầm lẫn mà ôm đi, làm sao cô có thể ở nông thôn chịu khổ đến sáu năm.

Năm đó khi được cha mẹ ruột tìm về, trong lòng cô cảm thấy thật sự vui mừng, nhưng cha mẹ ruột của cô chỉ quan tâm đến đứa con gái nuôi kia.

"Cố Yên, đừng tưởng rằng giả chết sẽ làm tôi chú ý đến cô."

Thiếu niên nhuộm một mái tóc vàng chói mắt, âu phục trên người được thiết kế riêng, trong ánh mắt hắn nhìn về phía Cố Yên tràn ngập sự chán ghét.

"Đồ của Cố Nhu ngươi cũng dám trộm, thật phóng túng, mặt mũi của Cố gia đều bị ngươi làm mất."

Cố Yên nghe được những lời này, chỉ nở nụ cười lạnh, cũng không muốn giải thích gì thêm nữa, bởi vì nàng biết cho dù có giải thích thế nào, người anh này của cô cũng không tin tưởng.

Cố Yên cố nén đau đớn trên người, nằm sấp trên mặt đất.

Cố Tư An thấy thế cũng chỉ lạnh lùng nhìn cô một cái rồi rời đi.

Chẳng qua Cố Tư An vừa đi tới cửa liền bắt gặp đại ca Cố Trường Phong.

"Anh, vội vàng như vậy là muốn đi đâu, chẳng phải bây giờ anh nên ở công ty sao?"

"Em biết rồi, chẳng lẽ anh cố ý về là để cùng tổ chức sinh nhật cho Cố Nhu?"

Trong thần sắc của Cố Trường Phong lại lộ vẻ lo lắng: "Tiểu Yên đâu?"

"Đang yên đang lành anh hỏi đến làm gì?"

"Cô ta vừa mới trộm đồ của Cố Nhu, đã bị em nhốt vào phòng."

Cố Trường Phong nghe được những lời này, trong lòng căng thẳng, hắn quả nhiên vẫn về trễ một bước.

Kiếp trước, Cố Yên chỉ cần làm sai chuyện gì, sẽ bị đứa em trai này của hắn nhốt vào phòng nhỏ, còn không kể phòng nhỏ rất tối, chỉ cần không cho ăn uống nhiều ngày rất dễ sinh bệnh.

Cố Trường Phong trong lòng đau xót.

Nhưng cho dù bị đối xử như vậy, cô vẫn sẽ liều mạng cứu hắn.

Kiếp trước tập đoàn Cố thị phá sản, hắn bị kẻ thù mưu hại, xảy ra tai nạn xe.

Đến chết mới phát hiện ra bộ mặt thật của đứa em gái bảo bối Cố Nhu.

"Nếu đã tàn phế, tại sao không đi chết đi?"

"Người ta nói nữ nhi gả ra ngoài như bát nước đổ đi, tôi đã gã cho Lâm gia vậy thì với Cố gia không còn quan hệ."

"Hơn nữa, tôi vốn cũng không phải con của Cố gia."

"Gả cho Lâm gia? Cô đã bán bí mật của công ty?"

Cố Trường Phong khó có thể tin được đứa em gái ngoan ngoãn thường ngày lại phản bội mình.

Nếu không phải bí mật công ty bị lộ, cho dù bị đối thủ liên tục chèn ép cũng sẽ không thất bại nhanh như vậy.

Sau khi công ty phá sản, Cố Trường Phong hoài nghi rất nhiều người, chỉ là chưa từng nghĩ đến đứa em gái tốt này.

Trên mặt Cố Nhu vẫn lộ ra nụ cười ngây thơ như trước: "Đại ca, không phải anh tùy tiện để em xem sao? Còn có thể trách ai đây? Không phải anh yêu thương đứa em gái này nhất sao? Dù sao Cố gia hiện tại cũng không có giá trị, làm bàn đạp cho tôi một lần thì thế nào? Nếu anh đã biết nhiều như vậy, không bằng tôi cho anh biết thêm một chuyện nữa. Tai nạn của anh là do tôi sai người làm. Chỉ khi các ngươi chết, Lâm gia mới tin tưởng tôi hoàn toàn đứng về phía họ."

"Cô!"

Cố Trường Phong tức giận không nói nên lời.

"Tư An trở nên nghiện ngập có phải cũng là do cô làm không?"

Nghe được những lời này Cố Nhu cười nói: "Bây giờ biết thì thế nào? Đi nói với Diêm Vương đi."

Trong mắt Cố Nhu hiện lên tia nguy hiểm, trực tiếp châm lửa xuống ga giường, không quay đầu bước ra khỏi phòng bệnh.

Cố Trường Phong không còn cử động được, cứ trơ mắt nhìn ngọn lửa lan rộng, tay Cố Trường Phong nắm chặt, hận thù, hối hận cứ đan xen trong lòng.

Hắn sống thật ngu ngốc, ném em gái ruột sang một bên, lại đi hỏi han ân cần với một con sói mắt trắng, cuối cùng có ngày hôm nay.

"Anh!"

Ngay khi Cố Trường Phong không còn chống đỡ nổi, khói xung quanh dày đặc, hắn nhìn thấy một thân ảnh nhỏ gầy chạy vào,

"Anh phải kiên trì, em sẽ đưa anh ra ngoài ngay."

"Anh!!"

Tay Cố Tư An đưa qua đưa lại trước mặt anh: "Anh nghĩ gì mà nhập thần như vậy?"

Cố Trường Phong không nói gì trực tiếp đi đến căn phòng nhỏ

Nhìn căn phòng bị khóa anh nói: "Còn không mau mở nó ra!"

Cố Tư An cau mày: "Đang yên đang lành anh quản cô ta làm gì? Là cô ta trộm đồ của Tiểu Nhu, nên giáo huấn một chút. Tiểu Nhu tính tình hiền lành, chúng ta là anh trai phải thay em ấy lấy lại công bằng."

Nghe được bốn chữ lấy lại công bằng, Cố Trường Phong chỉ cảm thấy tim mình truyền đến một trận đau đớn.

Lấy lại công bằng?

Kiếp trước bọn họ đối với Cố Yên là công bằng sao?

"Mở ra! Đừng để ta nói lần hai."

Có lẽ là bị sắc mặt âm trầm của Cố Trường Phong dọa sợ, cho dù Cố Tư An có bất mãn đến đâu vẫn chậm rãi mở cửa.

Lúc này Cố Yên suy yếu nằm trên mặt đất, ngay cả sức lức đứng lên cũng không có.

Cô thấy cánh cửa đột nhiên mở ra và bản thân cô rơi vào một vòng tay ấm áp.

Là Cố Trường Phong sao?

Cố Yên lộ vẻ trào phúng, đây là mình nằm mơ đi, Cố Trường Phong là người chán ghét cô nhất trong gia đình này, bình thường nhìn thấy cô đều hận không thể tránh đi thật xa, làm sao có thể chủ động ôm cô đây?

Cố Trường Phong lãnh khốc vô tình, sự dịu dàng duy nhất chỉ dành cho Cố Nhu, cho dù kiếp trước cô có đối xử hắn tốt thế nào cũng không đổi được cái quay đầu của hắn.

"Đại ca ở đây làm gì? Không phải anh nói tối nay sẽ cùng nhau tổ chức sinh nhật sao?"