Chương 22: Đau Dạ Dày

"Cố Tư An, sao còn không đi? Dính ở đây làm gì? Em đừng quên nơi này là nhà của tôi!"

Cố Trường Phong vẻ mặt khó chịu nhìn Cố Tư An.

Hắn nhớ rõ kiếp trước chính là Cố Tư An này hết lần này đến lần khác nhốt em gái hắn vào phòng tối.

Tuy rằng trong chuyện này hắn cũng có trách nhiệm, nhưng trách nhiệm của Cố Tư An lớn hơn nhiều.

Cố Tư An mặt dày nói: "Em mới không đi, sau này em sẽ ở lại đây, lát nữa sẽ cho người đưa quần áo tới."

"Tiểu Nhu sống ở phòng nào vậy? Em muốn ở cạnh em ấy."

"Nơi này không có em gái tốt của ngươi, mau trở về tìm Cố Nhu đi."

Cố Trường Phong không chút khách khí nói.

Cố Tư An nghe được câu này nhất thời tức giận: "Cố Trường Phong! Anh không cần giả vờ nữa,vđừng tưởng rằng em không biết anh cũng có ký ức của kiếp trước, bằng không sao lại đột nhiên thay đổi thái độ?"

"Anh ở nơi này bù đắp sai lầm kiếp trước của mình, lại không cho phép em làm làm giống như vậy?"

Nghe Cố Tư An chất vấn, Cố Trường Phong không nói gì.

Đúng vậy, hắn không có lý do gì để ngăn cản Cố Tư An bù đắp sai lầm của mình.

"Ở lầu hai đi, phòng tùy em lựa chọn."

Cố Trường Phong thở dài một hơi, cuối cùng vẫn lựa chọn thỏa hiệp.

"Tôi đi nấu cơm, Tiểu Nhu bị bệnh dạ dày rất nghiêm trọng, mỗi ngày đều phải ăn cơm đúng giờ."

Ngay từ đầu chuyện nấu cơm cũng không cần hắn phải ra tay, nhưng hắn phát hiện khẩu vị của Tiểu Nhu không tốt, đồ ăn của chị Trương làm chỉ ăn được vài miếng.

Cho nên tổng giám đốc Cố mỗi ngày đều dành một chút thời gian học trù nghệ, chính là vì có thể làm ra món ăn làm cho Tiểu Nhu hài lòng.

Cố Tư An lại giống như nghe được chuyện lớn gì đó, vẻ mặt khó có thể tin được.

"Anh biết nấu cơm?"

"Không ngờ tổng giám đốc Cố lại tự mình xuống bếp."

Cố Trường Phong liếc nhìn hắn một cái: "Chẳng lẽ tôi không học được sao?"

"Cũng không giống như một số người luôn miệng nói lời xin lỗi, cuối cùng ngay cả lễ vật cũng không mang theo!"

Cố Trường Phong không cần nói rõ cũng biết là đang nhắc đến ai.

Cố Tư An đỏ mặt vì những lời này: "Em... Hôm nay chỉ là đi quá gấp mà thôi, không phải chỉ là lễ vật thôi sao, ngày mai sẽ mua thật nhiều cho Tiểu Yên.

Cố Trường Phong cười lạnh một tiếng không nói gì.

Chờ cho đến khi hắn nấu xong bữa ăn mới phát hiện trên lầu một chút động tĩnh cũng không có.

Hắn nhíu nhíu mày, trong lòng bỗng nhiên có dự cảm không tốt.

Cố Trường Phong lập tức xông lên lầu.

Cố Tư An còn chưa kịp phản ứng, đã nhìn thấy Cố Trường Phong chạy lên lầu, hắn cũng vội vàng theo sau.

Đến khi bọn họ mở cửa phòng nhìn thấy Tiểu Yên đang nằm cuộn tròn trên giường, tay ôm dạ bụng, vẻ mặt đau đớn.

Cố Trường Phong tới gần thì phát hiện, Cố Yên không biết từ lúc nào đã sớm đau đến đầu đầy mồ hôi, lại gắt gao cắn môi mình, không phát ra thanh âm nào, đôi môi nhỏ của cô đã bị cắn đến mức chảy máu.

"Tiểu Yên mau nhả ra."

Cố Trường Phong đau lòng không thôi, hắn tự trách mình ngàn vạn lần.

"Tiểu Yên, anh không phải đã nói có chuyện gì cũng phải nói cho anh biết hay sao?"

"Vì sao chuyện gì cũng phải cố nén? Em còn có anh, anh có thể gọi bác sĩ giúp em, không cần chính mình chịu đau như vậy."

Cố Yên nghe được những lời này, sắc mặt lại không biểu lộ cảm xúc gì, chỉ lạnh lùng nói: "Không cần."

"Nhiều năm như vậy đều không để ý tới, hiện tại lại quan tâm như vậy?"

"Huống chi vì sao lại có bệnh dạ dày? Không phải anh biết rõ hơn tôi sao?"

Lời nói của Cố Yên làm cho sắc mặt hai người bọn họ trắng bệch.

Nhất là Cố Tư An, thật không ngờ bệnh dạ dày của em gái lại nghiêm trọng như vậy.

Hơn nữa khi nghe được giọng điệu yếu ớt của Cố Yên, Cố Tư An liền biết mấy năm nay hắn đã sai đến mức nào.

Cố Yên nói không sai, chuyện này chính là do bọn họ gây ra.

Lúc còn ở Cố gia, Cố Yên ăn không no, ngủ không yên, bọn họ đều biết, chỉ là chưa từng quan tâm đến.

Bởi vì bọn họ cho rằng Cố Yên đang nói dối, làm sao có thể ăn không đủ no đây?

Cố gia đã ngược đãi cô từ khi nào?

Nhưng bây giờ bọn họ mới hiểu được, Cố gia quả thật đã ngược đãi Cố Yên.

Hơn nữa còn không chỉ một lần.

Chỉ cần lúc bọn họ không ở nhà, Cố Yên tám phần là không ăn được cơm, cho dù là đồ ăn thừa cũng không được.

Nếu thực sự không tính là ngược đãi, vậy cái gì mới được xem là ngược đãi đây?

Cố Trường Phong kéo Cố Yên vào trong ngực mình, lẩm bẩm: "Tiểu Yên, xin lỗi."

"Còn đứng đó làm gì? Không mau gọi bác sĩ đến đây?"

"Không nhìn thấy Tiểu Yên đau sắp ngất đi sao?"

Cố Trường Phong bất mãn nhìn Cố Tư An đứng bên cạnh.

Như vậy cũng chạy tới cầu xin Tiểu Yên tha thứ?

"Tiểu Yên, chuyện trước kia anh thật sự xin lỗi, nhưng em có thể hứa với anh điều này không? Sau này nếu lại đau dạ dày nhất định phải nói ra cho anh biết."

Cố Yên lạnh lùng quay đầu: "Có gì để nói? Không phải chỉ cần nhẫn nhịn một chút, tất cả đều sẽ qua sao?"

Mấy năm nay cô nhịn nhẫn cũng đã thành thói quen, hiện tại chạy tới nói với cô, nếu đau dạ dày nhất định phải nói ra, chẳng lẽ không cảm thấy buồn cười sao?

Cố Trường Phong và Cố Tư An nhìn nhau, chỉ thấy sự áy náy và ân hận trong mắt đối phương.

Cố Tư An cầm một ly sữa nóng trong tay: "Tiểu Yên mau uống ly sữa nóng này vào ấm dạ dày. Chờ em uống sữa xong, chúng ta lại cùng nhau ăn cơm."

Cố Yên nhìn thấy sữa trong tay Cố Tư An, cô theo bản năng quay đầu lại.

"Không cần."

Điều cô ghét nhất trong đời là sữa, cô cảm thấy nó rất tanh.

Cố Yên thừa dịp Cố Trường Phong không chú ý, rời khỏi vòng tay của hắn, trực tiếp chạy ra ngoài.

"Không cần đi khám bác sĩ! Không thích!"

Nghe Cố Yên tùy hứng nói, Cố Trường Phong cảm thấy có vài phần bất đắc dĩ, thật sự là trẻ con, lại tùy hứng như vậy.

"Tiểu Yên ngoan, không đi khám bác sĩ làm sao có thể khỏe được? Chẳng lẽ em không muốn chăm sóc tốt cho dạ dày của mình sao?"

Cố Yên đương nhiên không muốn, dù sao đã chết nhiều lần như vậy, chẳng lẽ còn sợ chết sao?

Bệnh dạ dày phải kiên ăn nhiều thứ.

Đời này cô phải hưởng thụ cuộc sống cho thật tốt, nhưng Cố Trường Phong luôn nói với cô không thể ăn cái này không thể ăn cái kia.

Đợi lát nữa bác sĩ tới, chẳng phải cô phải nghe một lần nữa sao?

Thật phiền.

Khi bác sĩ vừa bước vào cổng, liền thấy hai vị Cố thiếu gia đuổi theo phía sau một tiểu cô nương.

"Vương chủ nhiệm rốt cục ngươi cũng tới rồi."

"Bệnh dạ dày của em gái ta lại tái phát, ngươi xem có thể kê thuốc giảm đau cho em ấy không?"

Cố Trường Phong thở hổn hển nói.

Chủ nhiệm Vương nghe được những lời này, thì mặt đen lại: "Cố đại thiếu gia của tôi, anh cho rằng thuốc giảm đau là đường sao?"

"Thuốc giảm đau không thể uống bừa bãi, hơn nữa tác dụng phụ đặc biệt lớn, Cố tiểu thư bây giờ còn là một đứa trẻ, càng phải khống chế liều lượng."