Chương 26: Vả Mặt

Cố Trường Phong lạnh lùng: "Từ Mạn Lệ, có phải bà thật sự cho rằng tôi không dám ra tay với bà?"

"Tình yêu của tôi đối với Tiểu Yên sẽ không vì thành tích mà giảm đi nửa phần."

Từ Mạn Lệ nghe xong hừ lạnh một tiếng.

Nói dễ nghe hơn hát, bà không tin Cố Trường Phong sau khi nghe được thành tích của Cố Yên còn có thể thờ ơ.

Cố Trường Phong vẻ mặt yêu thương nhìn em gái: "Tiểu Yên có mệt không? Làm bài chắc chắn rất mệt, để anh xoa tay cho em. ”

Cố Tư An ân cần cầm một chai nước bên cạnh: "Tiểu Yên, anh đã chuẩn bị nước cho em từ lâu rồi, mau uống một chút."

Cố Yên nhìn thấy dáng vẻ ân cần này của hai người bọn họ, vẻ mặt không nói nên lời.

Hai người họ có thể bình thường hơn một chút không?

"Đề đơn giản như vậy có gì mệt mỏi?"

Cố Yên nói ra lời trong lòng mình lại khiến người xung quanh cười vang.

Đề đơn giản sao?

Từ Mạn Lệ càng không chút che dấu sự châm chọc: "Giả vờ rất giỏi. Đợi lát nữa công bố thành tích không phải sẽ tự vả mặt mình sao?"

Cố Nhu nhìn thấy một màn này, trong mắt là ghen tị nói không nên lời.

Cô nhớ rõ lúc trước cô vừa mới kiểm tra xong, những người vây quanh cô chỉ biết quan tâm cô thi như thế nào, căn bản cũng sẽ không quan tâm cô có mệt mỏi hay không, dù cho đầu cô đầy mồ hôi đi ra.

Câu đầu tiên họ hỏi luôn luôn là thành tích.

Dựa vào cái gì Cố Yên kia có thể hưởng thụ sự quan tâm của các anh?

"Tôn hiệu trưởng, đừng chậm trễ, mau công bố thành tích đi."

Từ Mạn Lệ nóng lòng nói.

Tôn hiệu trưởng vốn đã định nói, chẳng qua Từ Mạn Lệ cắt ngang lời của hắn, làm cho hắn không có cơ hội mở miệng.

Tôn hiệu trưởng trên mặt không che giấu được kích động, trong tay cầm một tờ giấy thi.

"Cố tiểu thư thật sự là thiên tài! Đây chính là kỳ tài trăm năm khó gặp!"

Từ Mạn Lệ sau khi nghe được những lời này ngẩn người.

Bà đương nhiên biết con gái mình là thiên tài, chẳng qua lúc này quan trọng nhất không phải là công bố thành tích của nha đầu kia sao?

Đang yên đang lành khen Tiểu Nhu làm gì?

Những người xung quanh cũng là vẻ mặt khó hiểu.

Bởi vì bọn họ cũng cảm thấy, Cố tiểu thư trong miệng Tôn hiệu trưởng chỉ nhất định là Cố Nhu, tuyệt đối không phải Cố Yên.

"Tôn hiệu trưởng chúng ta đều biết chuyện này, nhưng bây giờ chúng ta càng muốn biết thành tích của Cố Yên."

Hiệu trưởng Tôn có chút kỳ quái nhìn cô, vị Cố phu nhân này có phải đầu óc có chút vấn đề hay không?

Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng Tôn hiệu trưởng cũng không nói ra miệng, tốt xấu gì người ta trên danh nghĩa cũng là Cố gia thái thái, hắn không thể không nể mặt.

"Cố phu nhân tôi Cố tiểu thư mà tôi nói là Cố Yên tiểu thư chứ không phải Cố Nhu tiểu thư."

Hiệu trưởng Tôn nhẫn nại giải thích: "Kết quả thi tuyển sinh lần này của Cố Yên là 210! ”

"Thánh Địa học viện chúng tôi sáng lập gần ba trăm năm, đây là người thứ hai có chỉ số thông minh cao như vậy trong ba trăm năm qua."

Mọi người tuyệt đối không ngờ, Cố tiểu thư trong miệng Tôn hiệu trưởng lại là Cố Yên, càng không ngờ chỉ số thông minh của Cố Yên lại cao tới 210, đây không phải trò đùa chứ?

Dù sao bọn họ vẫn cho rằng Cố Yên có khuyết tật trí tuệ, bằng không vì sao lúc đó khi nhập học không làm bài kiểm tra, mà là đi cửa sau đi vào.

Hơn nữa còn gian lận trong kỳ thi, nếu không phải bị khiếm khuyết trí tuệ, tại sao làm những điều này?

Hiệu trưởng Tôn nghe được thanh âm nghi ngờ xung quanh, ông vô cùng kích động nói: "Tôi lấy nhân cách của tôi bảo đảm chuyện này không có bất kỳ sai phạm nào!"

"Hơn nữa ta làm hiệu trưởng, cũng không cần phải đem tiền đồ của học viện ra đánh cược."

Những lời này của Hiệu trưởng Tôn đều là sự thật.

Nếu như chỉ số thông minh của Cố Yên thật sự cao như vậy, nhất định sẽ được bồi dưỡng làm đối tượng trọng điểm của học viện.

Đến lúc đó học viện sẽ đem tất cả tài nguyên cho Cố Yên.

Vì vậy, hiệu trưởng Tôn không cần phải nói dối.

Đừng nói là vì Cố gia, cho dù mười Cố gia cộng lại, Tôn hiệu trưởng cũng tuyệt đối không có khả năng nói dối.

Điều này liên quan đến sự phát triển của học viện, không phải trò đùa.

Trên mặt Cố Trường Phong lộ ra nụ cười, hắn biết em gái hắn là người giỏi nhất.

Cố Tư An vẻ mặt kinh ngạc, hắn từng nghĩ em gái cũng rất thông minh, nhưng chưa từng nghĩ tới sẽ thông minh như vậy.

"Tiểu Yên thật giỏi, anh trai quả thật không nhìn nhầm!"

Cố Tư An mặt mày hớn hở nói, còn không quên khıêυ khí©h nhìn về phía Từ Mạn Lệ.

Biểu tình trên mặt Từ Mạn Lệ từ khϊếp sợ ban đầu biến thành xấu hổ phẫn nộ.

Nha đầu này, làm sao có thể?

Nhưng hết lần này tới lần khác Tôn hiệu trưởng đều nói như vậy.

Chỉ số thông minh của nha đầu này so với con gái bà còn cao hơn?

Từ Mạn Lệ nghiến răng.

"Cố phu nhân không còn lời nào để nói? Không phải em gái tôi bị khiếm khuyết não sao?"

"Nếu như nói chỉ số thông minh hơn 200 đều có khuyết điểm, vậy con gái của bà chẳng phải là khuyết tật nặng rồi sao?"

Miệng Cố Tư An vẫn độc như trước.

Cố Nhu tuổi còn nhỏ tuy rằng nghe không hiểu quá nhiều, thế nhưng cũng có thể đoán được đại khái.

Cô biết Lục ca đang mắng cô bị thiểu năng trí tuệ.

Cô cũng biết rằng cô và mẹ cô đã mất mặt trước mọi người ở đây, nên trong lòng rất là tức giận.

Nếu vừa nãy mẹ cô không nói những lời đó, họ sẽ không bị chế giễu bởi nhiều người như vậy."

Cố Nhu thậm chí còn cảm nhận được những người xung quanh chỉ trỏ cô, nhất thời đỏ hốc mắt.

Lớn như vậy, cô từ khi nào đã chịu loại khuất nhục này?

Hơn nữa chỉ số thông minh của nha đầu kia dựa vào cái gì cao hơn cô?

Cố Nhu ủy khuất nhìn mẹ mình: "Mẹ, không phải mẹ nói Cố Yên bị thiểu năng trí tuệ sao? Tại sao chỉ số IQ của cô ấy cao hơn con?"

Hiện giờ Từ Mạn Lệ đã không xuống đài được, nghe được những lời này của con gái, sắc mặt càng thêm khó coi.

"Không nghĩ tới vị Cố gia đại tiểu thư này thật sự là phái thực lực, nếu chỉ số thông minh của cô cao như vậy, vậy năm đó càng không có khả năng gian lận."

"Đúng vậy, ngươi đã từng thấy thiên tài nào cần gian lận sao? Chuyện năm đó nhất định là có hiểu lầm."

"Thật hâm mộ anh em Cố gia."

"Người có chỉ số thông minh trên hai trăm hình như cũng là người của Cố gia đúng không?"

"Đúng, chính là Tam thiếu gia Cố gia."

"Đó đã là chuyện mười năm trước rồi, không nghĩ tới mười năm sau, Cố gia còn có thể xuất hiện một thiên tài đứng đầu."

"Tôi cho rằng gen Cố gia của Cố Nhu cũng đủ cường đại rồi, xem ra tôi đã xem thường gen cố gia rồi."

"Tiểu cô nương đáng yêu như vậy, còn rất thông minh, nếu là con gái ta thì tốt biết bao."

"Tôi cũng rất hy vọng có một em gái đáng yêu như vậy, tôi bây giờ về nhà hỏi mẹ tôi một chút, có thể sinh cho tôi một em gái hay không."

Cố Yên mặt không chút thay đổi nghe những tiếng bàn tán này, cô luôn cảm thấy những người này quá phóng đại.

Chỉ là bài kiểm tra đơn giản, có gì khó khăn ở đây?

Thực sự không thể hiểu được những gì họ đang bị sốc.

Biểu tình của hiệu trưởng Tôn từ lúc bắt đầu không quan tâm đã trở thành cấp bách: "Cố thiếu gia, hôm nay liền làm thủ tục nhập học đi?"

Cố Trường Phong nhìn thấy dáng vẻ này của Tôn hiệu trưởng, có chút do dự.

Hôm nay hắn quả thật định làm thủ tục nhập học cho em gái.