Chương 28: Sẽ Hối Hận

"Cố Nam Húc ngươi còn là người hay không? Lại dùng loại thủ đoạn dơ bẩn như vậy đối phó một đứa trẻ, chẳng lẽ ngươi đã quên Tiểu Yên cũng là em của ngươi sao?"

Cố Nam Húc vừa mới khép máy tính thì nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng Cố Tư An nóng nảy.

Cố Nam Húc nhíu mày, thật không ngờ đối phương lại tìm tới cửa nhanh như vậy.

Lúc này Cố Tư An vẻ mặt phẫn nộ, thời điểm những tin tức trên mạng lan ra, hắn đã đoán được là ai làm.

Chẳng qua hắn không thể tin Cố Nam Húc sẽ dùng thủ đoạn này đối phó với một đứa trẻ.

Cho dù Cố Nam Húc có chán ghét Cố Yên thế nào đi nữa, cũng không nên đăng những tin tức xấu về cô.

Hắn biết rõ những chuyện này đều là giả, nhưng vẫn để cho người ta phát ra.

Cố Nam Húc không cũng không muốn phủ nhận: "Là ta làm thì thế nào?"

Cố Nam Húc cảm thấy chuyện hắn làm là hợp tình hợp lý, không hề cảm thấy có lỗi.

Cố Tư An tức giận nghiến răng nghiến lợi.

Chuyện này náo loạn lớn như vậy, chắc hẳn em gái đều đã nhìn thấy những lời đồn trên mạng.

Nếu em gái hắn biết những người trên mạng nói chuyện độc ác như vậy, sẽ buồn đến mức nào?

Mà nguồn gốc của tất cả đều là do người trước mắt này.

"Anh mau đem toàn bộ tin tức gỡ xuống, bằng không anh nhất định sẽ hối hận."

Cố Tư An hít sâu một hơi, tâm trạng bĩnh tĩnh một chút.

"Hối hận? Ta không bao giờ làm bất cứ điều gì để bản thân cảm thấy như vậy."

Cố Tư An bị lời nói của hắn làm cho bật cười: "Vậy thì sao? Hãy cho tôi một lý do, tại sao anh làm như vậy? Anh không biết những tin tức anh gửi đi là giả sao? Tiểu Yên căn bản chưa từng làm những chuyện đó."

"Sự tình thật hay giả không quan trọng, ta thấy quan trọng nhất là Tiểu Nhu có vui vẻ hay không."

Cố Tư An đỏ mắt vì tức giận, từ kẽ răng nặn ra mấy chữ: "Thật sự là anh trai tốt!"

Vì dỗ dành Cố Nhu nên phải lấy thương tổn một đứa trẻ khác bù vào?

"Vậy còn Tiểu Yên? Ai quan tâm đến cảm giác của em ấy?"

Đối mặt với sự phẫn nộ của Cố Tư An, Cố Nam Húc thờ ơ: "Đó không phải là chuyện ta nên suy nghĩ, ta chỉ quan tâm Tiểu Nhu có vui hay không. Về phần Cố Yên, tại sao ta phải để ý?"

"Cố Tư An, tôi không biết cậu và anh trai bị kí©h thí©ɧ gì, cũng không biết nha đầu kia rốt cuộc cho hai người uống canh mê hồn gì, dù sao trong lòng ta, Tiểu Nhu chính là em gái duy nhất, cho dù như thế nào cũng sẽ không thay đổi."

Cố Tư An nghe được những lời này bỗng nhiên rất chờ mong, nếu Cố Nam Húc cũng sống lại, chuyện gì sẽ xảy ra?

Anh ta có ăn năn vì những gì anh ta đã làm không?

"Nhị ca, hy vọng đầu óc của ngươi có thể thanh tỉnh một chút, ngươi tốt xấu gì cũng là hacker hàng đầu thế giới, sao loại chuyện này lại nhìn không rõ như vậy?"

Mặc dù Cố Tư An cảm thấy hắn không có tư cách nói Cố Nam Húc, dù sao trước đó hắn cũng không tốt hơn Cố Nam Húc bao nhiêu.

Nếu không phải bởi vì hắn sống lại, chỉ sợ còn có thể làm ra càng nhiều chuyện tổn thương Tiểu Yên, nên hắn không muốn nhị ca tiếp tục phạm sai lầm.

"Quên đi, nếu nói nhiều hơn ngươi cũng không nghe, trong mắt ngươi chỉ có Cố Nhu."

"Bất quá tôi có một bí mật, một bí mật về cha, anh nhất định sẽ cảm thấy hứng thú."

Cố Nam Húc nghe được những lời này ngược lại lộ ra ánh mắt nghi hoặc: "Bí mật về cha?"

"Đừng vòng vo nữa, cậu biết chuyện gì thì nhanh chóng nói đi, Tiểu Nhu còn đang ở dưới lầu chờ ta."

Cố Tư An nhìn chằm chằm vào ánh mắt Cố Nam Húc, không nói gì.

Vốn hắn không muốn nói ra chuyện này, bởi vì chuyện này là kiếp trước hắn vô tình biết được.

Nhưng hắn cảm thấy nếu mình không nói ra bí mật này, rất khó để thay đổi suy nghĩ của Cố Nam Húc.

"Từ đầu đến cuối chúng ta đều chỉ là công cụ mà thôi."

Cố Tư An trầm mặc một lát rồi nói.

Cố Nam Húc nghe được một câu không đầu không đuôi này, rất nghi hoặc.

"Ngươi nói chuyện có thể rõ ràng một chút hay không? Chúng ta đều là công cụ?"

Cố Tư An cười khổ một tiếng: "Từ Mạn Lệ là ánh trăng của cha." "Sau khi mẹ chết, cha rất nhanh đã cưới Từ Mạn Lệ, chẳng lẽ ngươi cũng không nghĩ vì sao lại như vậy?"

Cố Nam Húc: "Mối quan hệ của cha và dì Từ rất tốt, ở cùng một chỗ đương nhiên nảy sinh tình cảm."

"Nhưng sự tình căn bản không đơn giản như chúng ta tưởng tượng, cha và Từ Mạn Lệ là người yêu thời đại học, lúc mẹ còn sống, hai người bọn họ cũng đã đi cùng nhau rồi."

Cố Nam Húc nghe được những lời này, lập tức quát lớn một tiếng: "Cố Tư An, chuyện không có căn cứ không được nói bậy. Dì Từ và cha không bao giờ là loại người đó."

Cố Tư An biết anh sẽ không tin.

"Ha ha, cái này nghe không nổi sao? Vậy nếu tôi nói Cố Nhu là con gái của Từ Mạn Lệ thì sao?"

"Từ Mạn Lệ căn bản là tiểu tam, bà ta phá hủy hôn nhân của cha mẹ, còn giả vờ vô tội trước mặt chúng ta."

"Cậu uống nhầm thuốc rồi sao? Tiểu Nhu sao có thể là con gái của dì Từ? Tất cả chúng ta đều rõ ràng thân phận của Tiểu Nhu."

"Cố Nam Húc à Cố Nam Húc, tôi thật sự không biết nên nói gì với anh. Lấy thân phận Cố gia chúng ta, năm đó làm sao có thể đột nhiên ôm nhầm đứa nhỏ đây? Chuyện này vốn chỉ có một loại khả năng, có người ở sau lưng cố ý làm như vậy, mà người đứng sau chuyện này, là Từ Mạn Lệ cùng Cố Hoành Vĩ."

"Chỉ có như vậy bọn họ mới có thể để cho Cố Nhu quang minh chính đại xuất hiện ở Cố gia, trở thành đại tiểu thư danh chính ngôn thuận của Cố gia."

"Bọn họ thậm chí còn không tiếc ném Tiểu Yên về nông thôn."

"Bằng không anh cảm thấy vì sao Cố Yên rõ ràng trở về, bọn họ lại không chịu công bố sự thật này? Không phải là sợ Cố Nhu sẽ mất đi thân phận Cố gia tiểu thư sao?"

"Các người cho tới bây giờ đều chưa từng nghĩ tới, Tiểu Yên vô tội như thế nào?"

"Tên khốn kiếp Cố Hoành Vĩ kia đã sớm biết, tương lai Cố Nhu sẽ có bệnh, vì đứa nhỏ tương lai của bọn họ, Cố Hoành Vĩ sinh rất nhiều, chẳng lẽ anh không phát hiện chúng ta vẫn luôn truyền máu cho Cố Nhu sao?"

"Nói là ngân hàng máu di động của Cố Nhu cũng không quá đáng."