Chương 52: Quà Tặng Của Tam Ca

Lúc Cố Bắc Xuyên vừa tìm được em gái thì nhìn thấy Cố Tư An vẻ mặt tức giận đi ra ngoài.

Cố Bắc Xuyên không biết đã xảy ra chuyện gì, hắn khó hiểu nghĩ, Cố Tư An này lại phát bệnh gì vậy?

Mặc kệ, hắn phải nhanh chóng đưa quà em gái trước đã.

"Tiểu Yên! Tam ca đi khắp nơi cuối cùng cũng gặp được em."

Cố Bắc Xuyên thở hổn hển nói, muốn tìm được em gái thật sự là không dễ dàng gì.

Cố Yên nhìn hắn một cái: "Anh tìm em làm gì?"

Không phải lại tặng quà cho cô đó chứ?

Cố Nhu ở một bên răng sắp cắn nát, cô chưa bao giờ mất mặt như vậy.

Rõ ràng các anh đều yêu thương cô, vì sao toàn bộ đều chạy đến Cố Yên bên kia?

Cố Nhu không cam lòng, cô kéo quần áo Cố Bắc Xuyên, dùng ánh mắt như nai con nhìn hắn: "Tam ca, Tiểu Nhu thật sự rất nhớ anh."

Nhưng mà hành động này lại đổi lấy ánh mắt chán ghét của Cố Bắc Xuyên.

Cố Bắc Xuyên ở trước mặt nhiều người như vậy, một chút tình cảm cũng không để lại cho cô, trực tiếp bỏ cô ra.

"Cút đi! Đừng gọi lung tung, đời này ta chỉ có một em gái là Tiểu Yên mà thôi."

Đám trẻ con bên cạnh Cố Nhu nhìn thấy một màn này đều kinh ngạc che miệng, bọn họ cảm thấy có điều gì đó không ổn, Cố Bắc Xuyên làm sao có thể đối với Cố Nhu như vậy chứ?

"Người này không phải tam ca của Cố Nhu sao? Đây chính là thiên tài đã từng được báo đài đưa tin rất nhiều, là người thông minh trăm năm mới gặp được."

"Đúng, hình như tên là Cố Bắc Xuyên."

"Trước kia Cố Nhu đã từng nói tam ca của cô ấy cực kỳ thông minh. Ta nhớ rõ chuyện này, Cố Nhu còn nói tam ca rất yêu thương cô ta, thậm chí cả bài tập cũng làm giúp, sao bây giờ ta thấy hình như không phải sự thật.

"Cố Nhu đều đang lừa gạt chúng ta sao? Cô ta ở nhà căn bản không được yêu thương?"

Cố Nhu nghe những lời bàn tán xung quanh, lớn tiếng hô: "Không! Không phải như vậy."

Mọi thứ không nên diễn ra theo cách này, cô mới là tiểu công chúa ở đây.

Cố Nhu không biết vẻ mặt của cô lúc này khó coi ra sao, những đứa trẻ này trước đây làm sao thấy được bộ dáng này của Cố Nhu, có chút ghét bỏ lui ra vài bước, chỉ có cô bé giẫm chiếc kẹp ban đầu ở lại cạnh Cố Nhu.

Cố Bắc Xuyên trước mặt mọi người lấy ra món quà của hắn: "Đây là quà anh đã chuẩn bị cho em, là một chiếc vòng tay."

Món quà Cố Bắc Xuyên chuẩn bị là một chiếc vòng tay có khảm thỏ con, thỏ nhỏ màu hồng được khảm trên vòng đeo tay trông rất đáng yêu, đôi mắt của thỏ con được làm bằng đá quý, được làm rất tỉ mỉ.

Cố Yên nhìn thấy món quà cảm thấy không nói nên lời: "Anh không phải cũng nghĩ em thích thỏ chứ?"

Cố Bắc Xuyên nhìn thần sắc lãnh đạm của em gái, bỗng nhiên có dự cảm không tốt.

Hắn còn nhớ rõ đêm hôm trước hắn cố ý đi hỏi đại ca xem em gái thích gì, bởi vì đại ca là người hiểu rõ em gái nhất trong số bọn họ, chính đại ca nói với hắn rằng em gái thích thỏ nhất.

Sau khi nhận được đáp án, hắn cẩn thận suy nghĩ rồi chọn chiếc vòng tay này, kết quả nhìn thấy vẻ mặt hiện tại của em gái, hình như là không hài lòng với món quà này.

Cố Yên nói rõ:"Em nói lại lần cuối cùng, thứ em ghét nhất chính là thỏ. Ai thích thỏ thì anh mang tặng cho người đó..."

Cố Bắc Xuyên nghe được những lời này lập tức ý thức được em gái đang tức giận.

Cả Cố gia, còn có ai thích thỏ đây?

Chỉ có mỗi Cố Nhu mà thôi.

Cố Bắc Xuyên thầm mắng Cố Trường Phong, lại dám lừa gạt hắn như vậy?

Cố Bắc Xuyên càng nghĩ càng tức giận, hắn ném chiếc vòng tay giá trị không nhỏ vào thùng rác bên cạnh.

"Nếu Tiểu Yên không thích thỏ, vậy anh sẽ chuẩn bị một món quà khác nhé."

Cố Bắc Xuyên đương nhiên chú ý tới con búp bê thỏ tinh xảo trong thùng rác kia, hắn đã biết tại sao Cố Tư An vừa nãy tức giận như vậy.

Khóe miệng Cố Bắc Xuyên giật giật.

Từ đầu đến cuối, phản ứng của Cố Bắc Xuyên cũng giống như Cố Tư An, có vài thứ bọn họ cho dù là bỏ đi, cũng không có suy nghĩ muốn cho Cố Nhu bên cạnh.

Điều này làm cho Cố Nhu vốn đã ghen tị càng thêm phát điên.

Dựa vào cái gì?

Tại sao lại đối xử với cô như vậy?

Cố Nhu bỗng nhiên nghĩ tới một người, cô điều khiển đồng hồ điện thoại trên tay, không biết đã gửi cái gì cho người kia.

Sau khi nhận được câu trả lời mình muốn, sắc mặt rốt cục đẹp hơn vài phần.

Đúng lúc này, Cố Trường Phong bỗng nhiên mang theo hai người đi tới.

Cô gái nhỏ giẫm lên kẹp tóc của Cố Yên nhìn thấy một người đàn ông trung niên trong đó lập tức sắc mặt trắng bệch.

"Cha."

Cô gái run rẩy không dám nhìn thẳng ánh mắt người đàn ông trung niên, cô cảm thấy ánh mắt của cha cô bây giờ thật sự rất đáng sợ, cô chưa bao giờ thấy cha cô có ánh mắt như vậy.

"Còn biết gọi ta là cha? Nếu ta không đến, không biết ngươi còn làm ra chuyện gì nữa."

Giọng điệu của người đàn ông lãnh đạm, trong ánh mắt cũng mang theo một tia thất vọng.

Trước khi hắn tới còn cố ý dặn dò con gái hắn nhất định phải tạo quan hệ tốt với Cố Yên, không nghĩ tới nhanh như vậy đã đắc tội người ta, lần này hay rồi, Cố tổng cũng đã tức giận.

"Cố tổng, chuyện này nhất định chỉ là hiểu lầm, con gái tôi không hiểu chuyện, tôi thay mặt cho con bé xin lỗi ngài và Cố Yên tiểu thư."

Cố Trường Phong nghe được những lời này thì lắc đầu cười nhạt: "Xin lỗi..."

Người đàn ông nghe được những lời này lập tức rùng mình một cái, hắn biết Cố Trường Phong đã hoàn toàn tức giận.

Xong rồi.

Lần này Triệu gia bọn họ xong rồi.

Triệu gia bọn họ cũng không tính là hào môn gì, hoàn toàn là dựa vào Cố gia sống sót, nếu như đắc tội Cố Trường Phong, sau này làm sao có thể kiếm ăn?

"Ngươi còn không mau xin lỗi."

Người đàn ông quát mắng.

Cô gái kia bị dọa không nhẹ, vẻ mặt ủy khuất nói: "Không phải chỉ là một cái kẹp mua ở quầy hàng thôi sao? Cha bồi thường cho họ là được rồi."

Trước đây, cha cô chưa bao giờ hung dữ với cô như vậy.

Người đàn ông nghe thấy con gái hắn nói như vậy, càng nghĩ càng tức giận.

Lúc này người đàn ông trẻ tuổi bên cạnh Cố Trường Phong mới lên : "Bạn nhỏ, kẹp tóc này là Cố tổng mua từ cửa hàng của chúng tôi, phía trên có khắc tên Cố Yên tiểu thư, hơn nữa còn là hàng thiết kế riêng, đặc biệt hơn cả bản giới hạn có trên thị trường."

Thanh niên mặc một bộ đồ với logo của Chanel, mọi người trong nháy mắt hiểu được thân phận của hắn, đây là nhân viên của Chanel.

Ánh mắt của tiểu cô nương kia cũng từ ủy khuất trở nên hoảng sợ, cô chưa từng nghĩ chiếc kẹp mình giẫm lên lại có giá trị như vậy.

Làm sao có thể?

Người đàn ông trung niên còn muốn nói cái gì đó, lại bị Cố Trường Phong ở một bên ngăn lại.

Cố Trường Phong nhàn nhạt nhìn cô bé trước mắt: "Tại sao ngươi lại giẫm nát kẹp tóc của Tiểu Yên?"

Hắn cảm thấy chuyện này không đơn giản như bề ngoài, hắn nhất định phải trả lại công bằng cho em gái.

Tiểu cô nương đã sớm bị bộ dáng này làm cho sợ tới mức run rẩy.

Người đàn ông trung niên: "Thành thật mà nói! Nếu ngươi còn không nói thật, thì đừng mong vào nhà nữa."