Chương 53: Gây Rối

Cô gái nghe vậy oa một tiếng khóc lên, đứt quãng nói: "Là Cố Nhu, cậu ấy nói cậu ấy không thích Cố Yên, bảo con gây rối trong bữa tiệc sinh nhật của Cố Yên. Cậu ấy nói chỉ cần con làm theo lời cậu ấy bảo thì lần sau cậu ấy sẽ mời con đến nhà cậu ấy làm khách, còn có thể tặng con một con búp bê Milan."

Cô gái vốn chỉ là trẻ con gan bé, vừa bị nói vài câu đã khai hết tất cả.

Mà Cố Nhu thật không ngờ bằng hữu của cô lại bán đứng cô nhanh như vậy, nhìn thấy ánh mắt chung quanh hướng về phía cô, cô rụt người lại, nhất thời khóc ra tiếng: "Không phải... Ta không có!"

Lời nói của Cố Nhu cứ ngập ngừng, căn bản không đáng tin.

Những đứa trẻ vốn còn vây quanh cô, trong khoảng thời gian ngắn hận không thể cách thật xa.

"Tôi vốn cho rằng Cố Nhu là người ngây thơ thiện lương, cho nên mới nguyện ý làm bạn với cậu ta, không ngờ cậu ta lại độc ác như vậy, chỉ vì không thích ai đó mà đã cố tình gây rối trong bữa tiệc sinh nhật của người ta."

"Mẹ tôi không cho tôi chơi cùng những người có tâm tư bất chính, mẹ tôi nói gần mực thì đen, nếu chơi cùng người có tâm tư bất chính sau này bản thân cũng sẽ bị ảnh hưởng."

"Vậy sau này chúng ta cách xa Cố Nhu một chút đi, trải qua chuyện hôm nay, ai cũng thấy rõ được con người thật của cậu ta rồi đúng chứ?"

"Đúng vậy, cậu ta còn nói bản thân rất được các anh trai cưng chiều, hôm nay đã nhìn thấy rõ ràng, bọn họ một chút cũng không thèm quan tâm đến cậu ta."

"Tôi cảm thấy Cố Yên thật đáng thương, tiệc sinh nhật còn xảy ra chuyện không vui như vậy."

"Nếu bữa tiệc sinh nhật của tôi bị ai đó gây rối, tôi nhất định sẽ rất đau lòng."

"Lúc trước Cố Nhu còn ở trước mặt chúng ta nói, chị của cậu ta là một dã nha đầu sống ở nông thôn không có giáo dưỡng, tôi thấy người không có giáo dưỡng chính là cậu ta."

"Đúng vậy, chúng ta đã bị cậu ta lừa lâu như vậy."

"Bây giờ tôi mới phát hiện chúng ta đều đã hiểu lầm Cố Yên, bất quá tôi thật sự rất hâm mộ Cố Yên, được các anh trai yêu thương chiều chuộng như vậy, chỉ cần một câu không thích của Cố Yên các anh trai cậu ấy liền đem toàn bộ búp bê và vòng tay giới hạn ném vào trong thùng rác."

"Đúng vậy, sau đó còn đi chọn quà mới cho cậu ấy, một chút cũng không do dự.

"Hơn nữa tôi phát hiện anh trai Cố Yên khi nói chuyện với cậu ấy đều đặc biệt dịu dàng."

......................

Cố Trường Phong hiểu rõ chân tướng sự tình gật đầu.

"Xem ra chuyện này cũng không hoàn toàn là lỗi của ngươi, ta sẽ không bỏ qua người muốn khi dễ em gái Cố Trường Phong này."

Lúc Cố Trường Phong nói lời này, ánh mắt rơi vào trên người Cố Nhu.

Cố Nhu rùng mình một cái, cắn môi chạy ra ngoài, vừa chạy vừa khóc, chỉ tiếc không ai để ý đến nước mắt của cô.

Mà người đàn ông trung niên ở một bên nghe được những lời này rốt cục thở phào nhẹ nhõm.

Hai triệu đô la có thể không phải là rất nhiều đối với gia đình họ, nhưng quan trọng nhất không phải ở số tiền mà là chuyện đắc tội Cố gia, hiện giờ Cố Trường Phong không so đo với hắn, thật không thể tốt hơn.

Cố Yên bỗng nhiên có dự cảm không tốt.

Nghe khẩu khí của Cố Trường Phong không phải là muốn đem khoản nợ này tính trên đầu cô chứ?

"Em nói rõ ràng với anh trước, chiếc kẹp tóc này là người khác làm hỏng, không liên quan đến em!"

Hai triệu!

Coi như là đem cô bán đi, cũng còn không trả được.

Nhìn thấy bộ dáng cảnh giác này của em gái, Cố Trường Phong nhịn không được cười ra tiếng.

Anh đưa tay nhéo nhéo mặt Cố Yên: "Tiểu Yên à Tiểu Yên, sao em lại đáng yêu như vậy! Anh làm sao có thể để cho em bồi thường chứ?"

Nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu này của Cố Yên, hắn thật sự hận không thể đem em gái giấu đi, không cho đám khốn kiếp kia tranh giành em gái với hắn.

Chỉ tiếc là ý tưởng này không thực tế lắm, Cố Trường Phong thở dài.

"Món quà đã bị hỏng, anh sẽ tặng em một món quà khác để bồi thường, em cứ thoải mái lựa chọn."

Lời này vừa nói ra, đám trẻ con vốn đã rất hâm mộ Cố Yên lại càng thêm hâm mộ, nếu họ có một người anh dịu dàng như vậy thì thật tuyệt vời, nhưng làm sao có thể chứ...

Cố Yên ngáp một cái: "Nếu nơi này không còn chuyện gì nữa thì em đi ngủ trước đây."

Tối nay trải qua nhiều chuyện như vậy, cô ấy thực sự mệt mỏi, không nghĩ tới tổ chức yến hội lại mệt mỏi như vậy, lần sau cô tuyệt đối sẽ không đồng ý để Cố Trường Phong tổ chức nữa.

Hơn nữa còn có nhiều trẻ con như vậy, thật phiền.

Cố Trường Phong nhìn thấy dáng vẻ này của Cố Yên, hắn xoa xoa tóc cô, vẻ mặt cưng chiều: "Được được được, nếu Tiểu Yên mệt mỏi, vậy thì về phòng thôi, anh sẽ đưa em đi."

Cố Yên vốn định cự tuyệt, nhưng Cố Trường Phong lại trực tiếp ôm lấy cô.

"Nếu đã mệt mỏi vậy anh sẽ ôm em đi."

Cố Yên đúng là có chút mệt mỏi, nhưng vẫn chưa mệt đến mức không thể đi được, bất quá cô không thể không thừa nhận có người ôm quả thật rất thoải mái.

Cố Trường Phong đưa cô về phòng rồi xuống lầu, hắn vẫn còn một số việc chưa giải quyết xong.

Mà Cố Yên một mình ở trong phòng lăn qua lộn lại không ngủ được, dứt khoát xuống giường ra ban công hóng gió.

Đêm đó khi gió thổi qua khuôn mặt, cô cảm thấy cả người thoải mái hơn rất nhiều, nếu như có thể tiếp tục như vậy thì thật thích.

Cố Yên mở hai tay ra, ôm lấy gió đêm mùa hè, gió đêm thổi lên làn váy, làm rối tung mái tóc của cô, cô mặc một chiếc váy trắng, giờ phút này giống như một tinh linh lạc vào thế gian.

Người đàn ông ở góc đều bị một màn này làm cho ngây người, bất quá hắn cũng không quên mục đích của mình.

"Cố Yên, chúc mừng sinh nhật! Anh đã quên chuẩn bị quà cho em, em sẽ không giận anh chứ?"

Cố Yên bị thanh âm đột nhiên xuất hiện này làm cho hoảng sợ, khi cô quay đầu lại liền nhìn thấy một người đàn ông xuất hiện trước mặt cô.

Người đàn ông mặc một chiếc áo sơ mi màu đen với hai nút trên được tháo ra, lộ ra xương quai xanh tinh xảo bên trong.

Nam nhân này có đôi mắt phượng, diện mạo mang theo vài phần nhu mỹ.

Dùng xinh đẹp để hình dung một nam nhân thật sự là có chút kỳ cục, nhưng khoảnh khắc đầu tiên Cố Yên nhìn thấy người đàn ông này, trong đầu theo bản năng hiện ra hai chữ xinh đẹp.

Cô nhớ người đàn ông này, hắn chính là anh trai thứ tư của cô, cũng là người thủ đoạn tàn nhẫn nhất trong các anh trai.

Cố Yên lui về phía sau hai bước, lại phát hiện cô đang ở trên ban công, đã không còn đường lui, cô đối với người này cũng không có hảo cảm gì.

Nếu cô nhớ không lầm, bây giờ Cố Trí Viễn không phải nên ở nước ngoài sao?

Sao đột nhiên lại trở về?

Cố Yên hiện tại còn nhớ rõ lúc trước tứ ca đã làm gì cô.

Cũng bởi vì Cố Nhu không thích cô, nên Cố Trí Viễn cố ý bỏ cô ở vùng ngoại ô cách kinh đô hơn một trăm dặm, không ai đi tìm tung tích của cô, là một mình cô đi ba ngày ba đêm trở về.

Cố Trí Viễn thậm chí vì muốn lấy lòng Cố Nhu, còn thừa dịp cô ngủ mà cắt mái tóc dài của cô, và còn rất nhiều chuyện khác, Cố Trí Viễn này từ đầu đến cuối chính là một tên, vì dỗ dành Cố Nhu vui vẻ màchuyện gì cũng làm được.

Cho nên Cố Yên ghét nhất chính là Cố Trí Viễn, rõ ràng cô không làm gì sai, nhưng Cố Trí Viễn vẫn không chịu buông tha cô.

Cô không biết Cố Trí Viễn trà trộn vào như thế nào, nhưng cô biết hôm nay Cố Trí Viễn đến khẳng định sẽ không dễ dàng buông tha cho cô.