Chương 71: Ăn Cắp

Cố Trí Viễn đương nhiên không tin những lời này của Cố Yên, làm sao em gái bảo bối của hắn có thể nói dối được chứ, hơn nữa em gái làm sao có thể lấy tín vật Cố gia ra đùa?

"Không thừa nhận? Đồ đã được tìm thấy ở phòng của ngươi, ngươi còn không thừa nhận?"

"Cố Yên, nếu ngươi chủ động thừa nhận chuyện này ta còn có thể phạt nhẹ một chút, nếu cứ tiếp tục ngoan cố, vậy đừng trách người làm anh như ta."

Phía sau Cố Yên là Cố Mạt Mạt, cô nhìn thấy cảnh này chỉ vì Cố Yên mà cảm thấy ủy khuất.

"Ngươi dựa vào cái gì nói là chị của ta trộm đồ của ngươi? Chúng ta vừa rồi luôn ở trong sân chơi cùng nhau không hề trở về phòng."

Cố Yên còn có cái gì không rõ đây?

Trước kia Cố Nhu cũng không ít lần chơi trò như vậy mà tất cả mọi người đều tin tưởng Cố Nhu vô điều kiện.

Cố Yên cau mày: "Anh nói là tôi ăn cắp, vậy anh có chứng cứ gì không?"

Cố Trí Viễn vẻ mặt thất vọng, hắn không biết vì sao em gái mình lại biến thành bộ dáng này.

"Thứ này đối với Tiểu Nhu mà nói rất quan trọng, ngươi trộm cái gì cũng không nên trộm thứ này. Ta đối với ngươi quá thất vọng, tại sao ta lại có một em gái như ngươi?"

Rõ ràng hai người đều là em gái của hắn, kết quả tính cách lại khác nhau một trời một vực, Tiểu Nhu ngây thơ thiện lương, mà người kia lại...

Cố Yên có chút trào phúng nhếch khóe miệng, cô cảm thấy lời nói của Cố Trí Viễn rất buồn cười.

Mà Cố Mạt Mạt ở một bên im lặng, trước kia sao cô không phát hiện người đàn ông trước mắt này không có não như vậy?

Thiên Trần trốn ở gần đó nhìn thấy tất cả cuối cùng cũng không kiềm chế được, hắn lao tới trước mặt Cố Yên để bảo vệ cô, hắn tuyệt đối không cho phép bất kì kẻ nào khi dễ chủ nhân của hắn.

"Ngọc bội không phải do chủ nhân trộm, các ngươi đừng ở chỗ này ngậm máu phun người."

Thiên Trần giống như một con sói bảo vệ trước mặt Cố Yên, hắn dùng ánh mắt phẫn hận nhìn chằm chằm hai người bọn họ.

Cố Trí Viễn luôn cảm thấy cậu bé trước mắt này vô cùng quen mắt, nhưng trong lúc nhất thời lại không nhớ ra đã gặp ở đâu: "Ngươi là ai? Từ đâu tới đây?"

Cố Nhu nhìn thấy Thiên Trần trong nháy mắt nhớ tới chuyện mình vừa trải qua, nhất thời cảm thấy vô cùng ủy khuất, cô chỉ tay vào Thiên Trần nói: "Anh, chính là người này! Hắn là con trai của nữ giúp việc vừa rồi còn khi dễ em."

Cố Nhu lại dùng đòn sát thủ của mình, nước mắt lưng tròng nhìn Cố Trí Viễn, phải biết rằng cố Trí Viễn chịu không nổi nhất chính là dáng vẻ này của cô."Ngươi khi dễ em gái của ta?"

Thiên Trần nghe được những lời này chỉ im lặng, mà Cố Nhu bên cạnh trong lòng đang vô cùng đắc ý, cô muốn nhìn xem nha đầu này lấy cái gì đấu với cô, ít nhất người mà tứ ca yêu thương hiện tại vẫn là cô.

Vốn Cố Yên còn có chút lo lắng thân phận của Thiên Trần bị bại lộ, kết quả Cố Nhu lại giúp cô một việc lớn, bây giờ Cố Trí Viễn cho rằng Thiên Trần chính là con của người giúp việc, cũng không có nghi ngờ, bằng không, chỉ sợ Thiên Trần sẽ bị bắt trở về.

Thiên Trần không để ý tới lời Cố Trí Viễn, mà liếc mắt một cái nói: "Đồ vật tuyệt đối không thể là chủ nhân trộm!"

Cố Nhu nhìn thấy có người kiên định đứng về phía Cố Yên bảo vệ cô như vậy, không khỏi càng thêm ghen tị, dã nha đầu kia dựa vào cái gì mà có nhiều người che chở như vậy, những thứ này vốn đều nên thuộc về cô, Cố Nhu càng nghĩ càng ủy khuất.

Cố Yên biết chuyện hôm nay dù cô có nói thế nào Cố Trí Viễn cũng sẽ không tin.

"Nếu anh không tin lời của tôi, vậy không bằng hãy đi kiểm tra camera giám sát một chút sẽ biết ngay thôi. Lúc trước khi tôi vừa mới chuyển vào, anh đã cho người lắp camera ở cửa không phải sao?"

Cố Yên không chút hoang mang nói, mà Cố Nhu bên cạnh lại hoàn toàn hoảng hốt, cô muốn vu oan hãm hại Cố Yên nhưng hoàn toàn không ngờ lại có camera giám sát trong phòng.

Không được, tuyệt đối không thể xem camera giám sát, bởi vì chuyện bánh quy, anh trai đã có chút thất vọng đối với cô, nếu hắn biết chuyện hôm nay vẫn là cô nói dối, khẳng định sẽ càng thêm chán ghét cô.

"Cái này còn cần phải điều tra sao? Đồ là do cô trộm, tại sao lại không thừa nhận chứ? Cần gì phải tốn thời gian này đi xem camera."

Cố Nhu vội vàng mở miệng, cô sợ Cố Trí Viễn sẽ đồng ý điều tra chuyện này.

Cố Yên trên mặt không có chút sợ hãi nào, ngược lại vẻ mặt cười tủm tỉm nói: "Cho dù là chết cũng phải để cho ta chết có lí do chứ? Ngươi một mực khẳng định đồ chính là ta trộm, vậy nếu là ta trộm ta cũng muốn xem camera giám sát một chút không được sao? Hay là nói ngươi đang sợ cái gì?"

Cố Trí Viễn cũng không phải kẻ ngốc, nhìn thấy cảnh này trong nháy mắt phản ứng lại, hắn chỉ là bình thường gặp phải chuyện của em gái phản ứng sẽ chậm chạp một chút, nhưng bây giờ đã làm rõ ràng như vậy, nếu hắn còn nhìn không ra, vậy hắn thật sự cùng kẻ ngốc không có gì khác nhau.

"Anh... không thể điều tra."

Cố Nhu thật sự hoảng loạn, tới tới lui lui chỉ có hai câu như vậy.

Cố Trí Viễn tuyệt đối không ngờ, em gái thậm chí còn làm được chuyện này, trước kia hắn chỉ cảm thấy em gái hắn tùy hứng một chút, nhưng hôm nay lại làm ra chuyện như vậy, thật sự là vượt quá giới hạn của hắn.

Cướp công lao của người khác, vu oan hãm hại người khác, đây là điều mà em gái ngây thơ ngoan ngoãn của hắn sẽ làm sao?

Một đứa trẻ mười tuổi làm sao có thể có ý nghĩ ác độc như vậy?

Cố Trí Viễn chỉ cảm thấy nhận thức trước kia của mình bị đảo lộn, hắn một lần nữa bị em gái mình lừa gạt, thiếu chút nữa hiểu lầm nha đầu kia.

Nhìn thấy sắc mặt Cố Trí Viễn càng ngày càng khó coi, Cố Yên liền biết mục đích của mình đã đạt được.

"Nói thật với các ngươi, thật ra chẳng có giám sát nào cả, Cố Nhu ngươi lần sau có nói dối thì nhớ mang não theo. À, nếu còn có lần sau thì cũng đừng trách ta không khách khí!"

Dù sao Cố Yên cô cũng không phải dạng yếu đuối, tùy ý để người khác nắm bắt.

Cố Mạt Mạt làm mặt quỷ về phía Cố Nhu: "Thật không biết xấu hổ!"

"Còn có ánh mắt của ngươi thật kém, xem đứa trẻ phẩm hạnh bại hoại này là em gái bảo bối."

Cố Trí Viễn vốn đã phiền não, nghe được những lời này tâm tình càng thêm nóng nảy, ánh mắt của hắn rơi vào trên người Thiên Trần, cậu bé này thực sự là càng nhìn càng quen thuộc.

"Đó không phải là ngọc bội Cố gia sao?"

Cố Trí Viễn híp mắt lại, vì sao ngọc bội nhà họ Cố lại đeo trên người cậu bé này?

Cố Yên chặn tầm mắt Cố Trí Viễn: "Đồ là tôi đưa cho cậu ấy."