Chương 73: Thất Vọng

Cố Yên cũng không ngờ kết quả như vậy, trong lòng rốt cuộc vẫn có chút mất mát, xem ra đời này quả nhiên không giống lúc trước, Cố Trí Viễn căn bản không thích ăn bánh quy cô làm.

Cố Trí Viễn để ý sự mất mát trong mắt đối phương, trong lòng bỗng nhiên có chút không được tự nhiên, không biết vì sao, hắn không muốn nhìn thấy Cố Yên như vậy nữa.

Điều này làm hắn cảm thấy rất khó chịu, hắn không tiếp tục đứng nhìn nữa mà nhanh chóng đóng cửa lại.

Khi hắn nằm trên giường thì không cách nào ngủ được, trong đầu đều là dáng vẻ của Cố Yên.

Thật ra ngay từ đầu Cố Trí Viễn cũng không ghét Cố Yên như vậy, rõ ràng hai người đều là em hắn, hơn nữa Cố Yên còn có quan hệ huyết thống với hắn, Cố Trí Viễn nghĩ tới nghĩ lui vẫn không thể hiểu.

Hắn cảm thấy sở dĩ hắn yêu thương Cố Nhu như vậy đại khái là vì chịu ảnh hưởng của gia đình, bất kể là cha hay mẹ kế, ai cũng đều yêu thương Cố Nhu, cứ như thể Cố Nhu mới là con gái ruột của bọn họ.

Cố Trí Viễn đến bây giờ vẫn còn nhớ rõ lúc Cố Nhu còn nhỏ, hắn vì tan học muộn mà không kịp đi đón Cố Nhu, đối phương nổi nóng, ở nhà ném rất nhiều thứ, cũng bởi vì chuyện lần đó, cha liền phạt hắn quỳ cả đêm trong hầm băng, cuối cùng bị kiệt sức mà ngất xỉu, chính là bởi vì chuyện lần đó đã làm hắn đặc biệt chán ghét trời tuyết rơi.

Cố Trí Viễn bất giác nghĩ về lúc hắn vừa nhìn thấy Cố Yên, thật ra lúc đó hắn cũng không ghét Cố Yên như vậy.

Lần đầu tiên hắn gặp Cố Yên là lúc cô đang bị nhốt trong phòng tối, hắn nghe nói người vừa được đón về này đã trộm vòng tay của Tiểu Nhu, ấn tượng về Cố Yên vào thời điểm đó đặc biệt kém

Sau đó càng thêm chán ghét Cố Yên, đại khái đều có liên quan đến Tiểu Nhu.

Nhưng hắn lại không biết bắt đầu từ khi nào, nha đầu xấu xí trước kia nay lại có khí chất bất phàm, so với Cố Nhu cô càng giống thiên kim quý tộc hơn, cô còn có thể nấu ăn, chỉ số IQ siêu cao,...

Xem ra em gái này của hắn đã thay đổi rất nhiều.

Cố Trí Viễn cũng không hiểu rõ tâm tình của mình rốt cuộc là như thế nào, khi đối mặt với em gái này, tâm trạng của hắn đặc biệt phức tạp.

Khi những tia nắng đầu tiên chiếu xuống Cố Trí Viễn vẫn không ngủ được, hắn thấy mình như phát điên, hắn nhớ hương vị của bánh quy kia, thật giống như là trúng độc.

Cuối cùng Cố Trí Viễn vẫn không chịu được, xoay người từ trên giường đứng lên, nếu hắn đi nhặt hộp bánh quy đó trở lại, chắc là sẽ không có ai phát hiện ra chứ?

Cố Trí Viễn hít sâu một hơi, cẩn thận mở cửa ra, hộp bánh quy quả nhiên vẫn còn trong thùng rác.

Hắn vừa nhặt hộp bánh quy kia lên, lại phát hiện trước mặt mình có thêm một bóng người, Cố Yên?

Nha đầu này sẽ không canh giữ cả đêm ở cửa phòng hắn chứ?

Nghĩ đến điểm này, Cố Trí Viễn liền cảm thấy đặc biệt khϊếp sợ, nha đầu này rốt cuộc muốn làm cái gì?

Bất quá một màn hắn nhặt bánh quy này bị Cố Yên thấy được, thật sự rất mất mặt a, dù sao bánh quy cũng là chính tay hắn ném ra đi.

Cố Trí Viễn cảm thấy vô cùng xấu hổ, nhưng vẫn cứng đầu nói: "Ngươi đứng canh ở chỗ này làm gì?"

Cố Yên dường như không nhìn thấy hành động của Cố Trí Viễn: "Anh có thể thả Thiên Trần hay không? Tôi chỉ có một yêu cầu đấy thôi."

Cố Yên tận lực làm cho giọng điệu của mình nghe có vẻ nhu hòa một chút, ết quả Cố Trí Viễn khi nghe được những lời này sắc mặt âm trầm, gần như không chút do dự cự tuyệt cô: "Không được!"

Cố Yên lộ vẻ thất vọng, quả nhiên là như thế, nếu đổi thành Cố Nhu, Cố Trí Viễn căn bản không nói nửa chữ mà đồng ý

"Vậy anh có thể để tôi gặp lại cậu ấy một lần không? Chỉ trong một lát thôi."

Mất mát thì mất mát, Cố Yên cũng không quên kế hoạch của mình, hôm nay cô chuẩn bị dẫn Cố Mạt Mạt còn có Thiên Trần rời khỏi địa phương quỷ quái này.

Cố Trí Viễn vốn muốn cự tuyệt, nhưng lời nói đến miệng lại thu về, dù sao giọng điệu người kia rất nhu thuận.

"Được, ta có thể đáp ứng ngươi, hiện tại ta sẽ gửi tin nhắn cho bên kia, bọn họ lát nữa sẽ đưa Thiên Trần đến dưới lầu, nhưng hai giờ sau người nhất định phải đưa trở về."

Cố Trí Viễn một lần nữa nhấn mạnh điểm này, ngay cả hắn cũng nói không rõ tại sao hắn lại cố ý làm khó Cố Yên, giống như chuyện này đã khắc ở trong xương cốt của hắn hoặc có lẽ là vì ảnh hưởng của quá khứ.

Cố Yên gật gật đầu, định xoay người rời đi, nhưng nhìn thấy bộ dáng này của Cố Trí Viễn, vẫn là nhịn không được hỏi ra, vẫn hoang mang ở trong lòng mình một vấn đề.

"Rõ ràng tôi mới là em gái ruột của anh, vì sao mọi chuyện anh đều lấy Cố Nhu làm đầu?"

Cố Trí Viễn cũng không ngờ Cố Yên lại đột nhiên nêu ra vấn đề này, hắn vốn định nói là bởi vì Cố Yên không đáng yêu bằng Cố Nhu, nhưng nhìn thấy tiểu nha đầu ngốc nghếch trước mắt này, những lời này hắn thế nào cũng nói không nên lời.

Từ một phương diện nào đó mà nói, Cố Yên quả thật so với Cố Nhu thì xinh đẹp hơn nhiều, hơn nữa đúng như cô nói bọn họ mới là anh em có quan hệ huyết thống.

Thấy Cố Trí Viễn trầm mặc không nói, Cố Yên trào phúng nhếch khóe miệng, câu hỏi này cô nghĩ rằng cô đã biết câu trả lời.

Không phải cô đã biết câu trả lời từ lâu rồi sao? Cô còn hi vọng gì nữa sao?

Cố Yên lắc đầu: "Cố Trí Viễn, trong lòng anh có phải chưa bao giờ coi tôi là em gái anh không?"

Cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt cố Trí Viễn, cô muốn nghe người đàn ông trước mắt trả lời câu hỏi này như thế nào?

Nếu trong lòng Cố Trí Viễn có coi cô như em gái, cho dù không yêu thương trong lòng cô vẫn sẽ dễ chịu hơn vài phần.

Nhưng khi nhìn vào ánh mắt Cố Yên, Cố Trí Viễn lại lắc đầu: "Không, em gái của ta chỉ có một mình Tiểu Nhu."

Vừa dứt lời, Cố Trí Viễn liền cảm thấy trái tim mình truyền đến một trận đau đớn mãnh liệt, nhất là khi nhìn thấy ánh mắt thất vọng của Cố Yên, đau đến không chịu được.

Kỳ quái, hắn rõ ràng nói những lời trong lòng, tại sao lại cảm thấy khó chịu như vậy?

Cố Yên tự giễu, sau khi nhận được đáp án thì không chút lưu luyến xoay người rời đi, người Cố gia bên trong xương là máu lạnh, trong lòng bọn họ vĩnh viễn chỉ có Cố Nhu, lần này rốt cuộc cô cũng có thể hết hy vọng.

Cố Trí Viễn vẫn giữ lời hứa cho Cố Yên gặp Thiên Trần.

Chờ Cố Yên xuống lầu, Cố Mạt Mạt đã ở dưới lầu cùng Thiên Trần, bên cạnh hai người bọn họ còn có Cố Nhu.

Cố Nhu là lần đầu tiên dậy sớm như vậy, trước kia lúc ở Cố gia, cô đều phải ngủ đến khi mặt trời lên ba cây sào mới chịu dậy, nếu có ai dám gọi cô nhất định sẽ nổi giận.

Kỳ thật cũng không phải Cố Nhu không muốn ngủ, mà là cô gặp ác mộng, cô mơ thấy tất cả anh trai mình đều bị Cố Yên cướp đi, cô không còn được các anh yêu thương nữa.

Nhất thời bị giấc mộng này dọa thức dậy, cô cảm thấy mình phải làm gì đó, bằng không tứ ca rất có thể cũng rời xa cô.

Kết quả vừa xuống lầu liền nhìn thấy đứa trẻ nhà người giúp việc kia.