Chương 9: Choáng Váng

Giám đốc lo lắng đưa họ lên tàu lượn siêu tốc, trong lòng có một dự cảm không tốt.Cố Yên được nước lấn tới, chọn ví trí ngồi ở hàng đầu tiên.

"Đại ca chúng ta ngồi phía trước, vậy mới sảng khoái."

Trước khuôn mặt ngây thơ của em gái, Cố Trường Phong cho dù có sợ hãi đến đâu cũng không nói nên lời.

"Được, Tiểu Yên muốn thế nào, đại ca đều nghe theo."

Đợi đến lúc tàu được khởi động, Cố Trường Phong liền hối hận.

"Aaaaaaaa."

Đằng sau đều là tiếng la hét, Cố Trường Phong cố nén để không bật ra tiếng.

Thân là tổng giám đốc tập đoàn Cố thị nếu bị thất thố khi chơi tàu lượn siêu tốc, nhất định sẽ lên đầu trang tin tức ngày mai.

Cố Trường Phong cố nén sự khó chịu trong dạ dày: "Tiểu Yên đừng sợ, đại ca sẽ ở bên cạnh bảo vệ em."

Bất quá rất nhanh hắn liền nhận ra những lời hắn vừa nói đều là dư thừa.

Bởi vì tiểu cô nương bên cạnh hắn chẳng những không khóc, mà còn rất tận hưởng.

Cố Yên thật sự vui vẻ, đã rất lâu cô không được vui như vậy.

Những kiếp trước cô đều sống uất ức, quan tâm cách Cố gia đối xử cô đến mức đánh mất chính mình.

Bây giờ cô mới ý thức, hạnh phúc chính là được làm những gì cô muốn.

Sau khi kết thúc, Cố Trường Phong đi thẳng đến thùng rác, nôn một trận mới cảm thấy thoải mái một chút.

"Tiểu Yên có muốn thử lại lần nữa không?"

Cố Trường Phong dùng khăn giấy lau miệng, hắn cảm thấy khi có em gái bên cạnh hóa ra hắn cũng không quá sợ độ cao.

Không phải chỉ là tàu lượn siêu tốc sao, chỉ cần Tiểu Yên thích, hắn đều có thể chơi.

Nhưng khi Cố Trường Phong quay đầu lại, bên cạnh đã không còn thấy bóng dáng của Cố Yên.

Cố Trường Phong nhìn khoảng không trước mắt, đồng tử co rụt lại: "Tiểu Yên? Yên Yên?"

Hắn gọi vài tiếng vẫn không thấy đáp lại.

Lúc này giám đốc mới vội vàng chạy tới, hắn ta vừa đi vệ sinh nên đã vắng mặt vài phút.

Không nghĩ tới khi vừa đến lại nhìn thấy Cố Trường Phong như đang phát điên tìm kiếm thứ gì đó.

"Cố tổng, xảy ra chuyện gì sao?"

Cố Trường Phong nắm chặt tay: "Kiểm tra camera cho tôi, không thấy Tiểu Yên đâu cả!"

Giám đốc nghe được những lời này, thân thể bất giác run lên.

Hắn biết rõ tiểu cô nương kia có bao nhiêu quan trong với Cố tổng này, nếu cô bé thật sự gặp nguy hiểm ở đây, thì khu vui chơi của hắn đừng hòng được mở cửa.

Giám đốc nuốt nước bọt, chạy nhanh đến phòng giám sát.

Đang lúc bọn họ đang vô cùng lo lắng thì Cố Yên lại ngập tràn sự vui vẻ đi đến McDonald"s.

"Chị gái xinh đẹp, bán cho em một cây kem."

Nhân viên bán hàng lần đầu tiên nhìn thấy một đứa bé đáng yêu như vậy, cười đến không khép miệng được: "Em gái nhỏ muốn ăn vị gì?"

"Vị dâu tây đi ạ."

Cố Yên cầm máy tính bảng của mình, yên lặng trả tiền.

Cố gia chưa từng cho cô bất kì khoản tiêu vặt nào, tất cả số tiền này đều do cô tự mình kiếm được.

Mấy ngày nay ở nhà ăn cháo, cô sắp bị cho ăn đến nôn.

Hơn nữa Cố Trường Phong ở bên cạnh cô, không phải cho ăn cháo gà thì cũng là cho uống các loại sữa dinh dưỡng.

Cô thật sự không thích, nếu không cũng sẽ không lén bỏ trốn đi mua kem.

Cố Yên lấy được kem, cười ngọt ngào với nhân viên bán hàng: "Cảm ơn chị!"

Đây là lần đầu tiên nhân viên thấy được một bé gái vừa đáng yêu vừa lễ phép, nhất thời thụ sủng nhược kinh.

"Không có gì, không có gì bạn nhỏ."

Lúc Cố Trường Phong chạy đến nhìn thấy nụ cười sáng lạn của Cố Yên, hắn có chút thương tâm.

Em gái hắn đến bây giờ chưa từng cười như vậy với hắn.

Cố Trường Phong điều chỉnh lại cảm xúc, sải bước đi tới trước mặt Cố Yên.

"Tiểu Yên, sao em lại im lặng bỏ đại ca đi mua kem như vậy?"

Cố Trường Phong nhìn thấy kem trong tay Cố Yên, không hài lòng, biết rõ dạ dày không tốt lại ăn những thứ này.

Nếu đổi thành người khác, Cố Trường Phong đã sớm tức giận mắng.

Nhưng trước mặt hắn, là tiểu cô nương mà hắn mắc nợ cả đời, hắn làm sao nỡ?

Cố Yên cầm chặt lấy cây kem, sợ bị cướp đi.

"Đại ca, tuy rằng nhà chúng ta không có tiền, nhưng cũng không đến mức kem cũng không thể ăn chứ?"

"Huống chi em cũng không tiêu tiền của anh, đây là tiền em tự mình kiếm được."

Cố Trường Phong nghe được những lời này, giật giật khóe miệng, sao nghe như hắn là một người cực kì keo kiệt vậy?"

Nếu không phải biết rõ sự tình, do lời nói dối của hắn, Cố Trường Phong đã mắng một câu, hắn làm sao là dạng người đó.

Nhưng những du khách xung quanh lại không biết sự thật.

"Bé gái này cũng quá thảm đi, một cây kem thì đáng giá bao nhiêu? Nếu không có tiền làm sao đến được đây? Đây là không muốn cho đứa bé ăn mà thôi."

"Kem cũng không cho ăn, là anh trai kiểu gì vậy?"

"Đứa bé này đáng yêu như vậy, là em gái tôi thật tốt biết bao."

Nghe được những lời xung quanh, sắc mặt Cố Trường Phong đen như đáy nồi.

"Tiểu Yên nghe lời, đại ca vì muốn tốt cho thân thể của em."

Cố Yên không nghe lời khuyên của hắn, thậm chí còn ăn kem ngay trước mặt hắn.

"Anh không phải anh trai em, không được quản em."

Những lời này làm cho Cố Trường Phong vô cùng đau lòng."

Hắn nâng tay lên, muốn cướp lấy kem của Cố Yên nhưng cuối cùng vẫn là không làm.

Thôi vậy, cứ để em ấy tùy hứng một lần.

Cố Yên được Cố gia nhận về năm sáu tuổi, chịu khổ suốt bốn năm, ngay cả kem cũng chưa từng được ăn qua, hắn không nên cản cô.

Chờ Cố Yên ăn xong, lúc này Cố Trường Phong mới nhẫn nại hỏi cô còn muốn tiếp tục chơi tàu lượn nữa hay không.

Cố Yên lắc đầu, không còn hứng thú với chuyện này.

Cô vốn không phải ham chơi mà đến đây, mục tiêu đã đạt được cũng không cần phải lãng phí thời gian ở đây.

"Em muốn đến cửa hàng sách."

Cố Yên nhìn lướt qua đám người theo sau, nhíu mày: "Cũng không muốn nhiều người đi theo như vậy."

Cô không giống Cố Nhu, ra ngoài đều muốn có người theo đuôi.

Cô thích đi một mình, bất quá nếu không có Cố Trường Phong đi theo là chuyện không có khả năng.

Cố Trường Phong hiểu ý cô, đuổi hết những người phía sau đi.

"Tiểu Yên muốn mua sách gì? Lần sau muốn thứ gì cứ nói, đại ca sẽ trực tiếp mua về."

Cố Yên không để ý tới hắn, cô đang suy nghĩ đến một chuyện khác.

Cuộc thi lập trình lần thứ 21 trên toàn thế giới sắp bắt đầu.

Muốn giành được danh hiệu, cô phải nhanh chóng học tập thêm một chút.

Kiếp trước tuy đã tìm hiểu, nhưng qua nhiều năm như vậy, kỹ thuật có chút không thuần thục.